Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 344

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:15:36
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Vận: "Không gặp."

Nàng hề biểu cảm gì mặt, giọng lạnh lẽo vô cùng.

Đại Mãn giật nảy , vội vàng khép ô , đặt sang một bên, nhỏ giọng : "Nô tỳ thấy Ngao tiểu tướng quân mang cá tới, là nhớ Ngao Tử, mang cho Ngao Tử ăn..."

Phùng Vận khẽ nâng mí mắt lên, im lặng một hồi cụp xuống.

"Cho ."

189- Vui mừng thầm kín.

Mưa rơi lất phất, Phùng Vận ôm lấy Ngao Tử bên khung cửa sổ, lặng lẽ thiếu niên từ trong màn mưa mờ ảo bước tới. Hắn giương ô, xách theo một con cá, dáng cao ráo, thẳng tắp, khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét non nớt, như phủ lên một lớp lụa mỏng mảnh, tựa như cây tùng xanh trong mưa, đầy sức sống bừng bừng.

Phùng Vận Ngao Thất như , chợt nhớ đến thiếu nữ của kiếp , cũng một ngày mưa, nàng cầm ô trong con hẻm Nguyệt Nha, xe ngựa của Tiêu Tam Lang chạy ngang qua, trong lòng dâng trào một nỗi thổn thức cùng những mong chờ thầm kín...

“Nữ lang.”

Ngao Thất đến cửa, giọng trong trẻo mà khàn khàn, tựa như thấm đẫm mưa, nhẹ nhàng ngập ngừng, mãi đến khi thấy Ngao Tử, mới tươi rạng rỡ.

“Tử...”

Người thể gọi Ngao Tử như , ngoài Phùng Vận , chính là Ngao Thất.

Thân mật đến mức như một nhà.

Ngao Tử dường như vẫn còn nhớ Ngao Thất, hoặc lẽ nó ngửi thấy mùi cá quen thuộc, liền từ đùi Phùng Vận nhảy xuống, lao v.út về phía Ngao Thất.

Bùi Quyết gọi nó là “chó” cũng lý.

Lúc , Ngao Tử thực sự giống một chú chó nhỏ, quấn quýt quanh Ngao Thất, giơ con cá lên cao, khuôn mặt rạng ngời vui vẻ, tròn trong niềm hân hoan rạng rỡ.

“Ngoan.” Ngao Thất xoa đầu Ngao Tử, c.uối cùng cũng chơi đùa đủ , còn trêu chọc nó nữa.

Hắn vứt ngay con cá cho Ngao Tử mà kiên nhẫn tìm chiếc bát của nó, cẩn thận đặt cá trong.

Thao Dang

“Từ từ ăn nhé, ăn xong ca sẽ bắt thêm cho ngươi.”

Ngao Tử kêu lên những tiếng ư ử đầy thoả mãn, chiếc đuôi ngắn ngoe nguẩy từng nhịp như một chú chó nhỏ.

Phùng Vận ngay ngắn tấm đệm bên cửa sổ, mỉm Ngao Thất.

Ngao Thất chuyện với nàng, mà nàng cũng chẳng lên tiếng.

Hai như cách bởi Ngao Tử, mỗi ở một thế giới khác , thế nhưng bức tranh tổng thể hòa hợp kỳ lạ, cả hai đều đang ở đó, chẳng cần lời , chỉ bằng cảm nhận là đủ.

Ngao Tử ăn xong, l.i.ế.m mép vẫn cứ quấn quýt quanh Ngao Thất.

“Ngươi cần để ý đến nó .” Phùng Vận lên tiếng, giọng dịu dàng xen chút ý , “Tiểu Thất ăn ? Có cần bảo nhà bếp hâm nóng ít cơm canh ?”

Lời quan tâm và cách gọi như một bậc trưởng bối.

Mi mắt của thiếu niên khẽ run, từ từ vuốt lưng Ngao Tử, chậm rãi dậy, hướng về phía Phùng Vận, trong đôi mắt trong veo , ánh lên nỗi trống trải khó giấu.

“Ăn , đa tạ cữu mẫu.”

Phùng Vận thoáng sững sờ.

nàng thêm gì, chỉ khẽ mỉm .

Ngao Thất bước tới, hướng về phía Phùng Vận, cúi hành lễ thật sâu.

“Mạo quấy rầy, thật sự là vì quá nhớ Ngao Tử. Nhớ đến mức khó chịu, đêm cũng chẳng ngủ ...” Đôi mắt sáng rực, chăm chú Phùng Vận, là nhớ Ngao Tử, nhưng ánh mắt như ngọn lửa cháy rực thiêu đốt lòng nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-344.html.]

Phùng Vận : “Ngươi thích thì cứ bế nó chơi vài ngày. nó ăn khỏe lắm, còn thích ăn thịt nữa. Mùa đông đến , nó lười săn mồi, nuôi cũng vất vả đấy.”

Ngao Thất khẽ , “Ta nuôi , chỉ cần cữu mẫu...”

Phùng Vận khẽ nhíu mày, liền vội bổ sung, “Chỉ cần cữu mẫu bằng lòng để Ngao Tử theo .”

Phùng Vận nhẹ: “Không gì là cả. Ngao Tử là tự do, nếu nó thích thì sẽ theo ngươi, nếu thích thì tự nó sẽ về thôi.”

Ngao Thất cúi bế bổng Ngao Tử lên, nâng nó lên mặt, nghiêm túc hỏi, “Ngươi thích , Tử?”

Ngao Tử chẳng giãy giụa, ngoan ngoãn để Ngao Thất bế.

Đó chính là thứ tình cảm chân thành nhất của loài vật.

Ngao Thất và Ngao Tử , trong mắt bỗng ánh lên tia ươn ướt. Hắn ôm lấy Ngao Tử, áp mặt má nó, dịu dàng :

“Cảm ơn ngươi.”

Không rõ là với Ngao Tử, với Phùng Vận.

Nói xong, khẽ cúi đầu, “Ta đây.”

Nếu là ngày thường, câu chuyện hẳn sẽ kết thúc tại đây. lẽ vì cơn mưa rả rích ngoài , Phùng Vận thấy dáng vẻ cô đơn của Ngao Thất, như thể thấy hình bóng tiểu cô nương đội ô trong ngõ Nguyệt Nha năm nào, một đời phụ lòng.

“Tiểu Thất.” Nàng khẽ gọi, giọng nhẹ như làn khói, “Ngồi một lát .”

Đôi mắt của Ngao Thất bỗng sáng rực lên như pháo hoa bất ngờ xẹt qua bầu trời đêm, gần như cần suy nghĩ mà đáp ngay: “Được.”

Phùng Vận sai Tiểu Mãn thêm than lò, hâm nóng ấm .

Ngao Thất đối diện nàng, còn Ngao Tử thì lười biếng bên cạnh, thong thả l.i.ế.m móng vuốt.

Cửa sổ mở hé, ánh sáng ngoài trời nhàn nhạt, từng sợi mưa bay lất phất trong, mang theo chút lạnh.

Phùng Vận Ngao Thất kể về trận chiến ở Hồng Diệp Cốc, trận phục kích ở Tịnh Châu, cách bày binh bố trận của Bùi Quyết, dùng yếu thắng mạnh đầy mưu lược. Những chuyện mà ngày thường nàng sẽ tò mò, giờ chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị.

“Ngươi nhớ Trung Kinh ?” Nàng bỗng hỏi.

Ngao Thất chút ngỡ ngàng, ngẩn một lúc mới đáp:

“Rời kinh hơn một năm , cũng chút nhớ. Mùa ở Trung Kinh, mẫu sẽ sớm chuẩn áo đông cho , trong nhà lúc nào cũng ấm áp. Nếu tuyết rơi, A Tả và A Hữu sẽ bám riết lấy đòi dẫn chúng đắp tuyết, chơi ném tuyết…”

Phùng Vận nhịn .

“Xem ngươi là đứa trẻ lớn lên trong sự cưng chiều.”

Ngao Thất khẽ mím môi, nàng: “Xin .”

Phùng Vận thoáng sững : “Cái gì?”

Ngao Thất : “Ta khiến nàng nhớ tới chuyện buồn ?”

Mẫu mất sớm, Phùng Vận từ đó trở thành đứa trẻ ai yêu thương. Trong một gia tộc lớn như thế, những ngày tháng thật khó khăn. Kế mẫu đối xử lạnh nhạt, phụ chẳng khác gì kế phụ (cha dượng). Ngao Thất tuy thể thấu hiểu nỗi khổ của nàng, nhưng cũng hiểu phần nào bất hạnh .

“Không , sớm còn để tâm nữa .” Phùng Vận xong, khẽ , hỏi: “Ngươi gì về những ngày tháng ở Trung Kinh của cữu cữu ngươi ?”

Nàng quá khứ của Bùi Quyết.

Kiếp từng hỏi, cũng chẳng ai chủ động kể với nàng.

Ngao Thất , khẽ mím môi, nàng đáp:

“Cữu cữu quanh năm ở hành doanh, khi ngay cả những ngày lễ tết cũng về nhà…”

Loading...