Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:15:32
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

188- Thăm dò thăm dò.

"Mua đất." Phùng Vận xuống bên cạnh , cầm lấy chén để bàn, chút khách sáo mà nhấp nhẹ một ngụm. Sau đó, nàng mỉm , từ trong hộp thức ăn rút một tờ giấy vàng.

"Xin tướng quân xem qua, ăn lớn đấy."

Trên đó là bảng tính toán chi tiết mà nàng chuẩn sẵn.

Cùng với tính khả thi của việc mua đất ở Minh Tuyền.

Nàng quen thói sắp xếp việc rõ ràng khi trình lên Bùi Quyết.

Nhìn là hiểu ngay.

Bùi Quyết chỉ lướt qua qua loa, đôi mày chau .

"Hòa nghị kết thúc, Minh Tuyền liền trở nên vô dụng. Đất hoang chẳng trồng trọt gì, khó mà thu nhập. Vận nương mua đất gì?"

Loạn thế khiến đất đai rộng lớn mà thưa thớt.

Rất nhiều vùng đất bỏ hoang, canh tác.

Nếu mua thì nên mua ruộng , hành động của nàng thật khó hiểu.

"Ta mua đất, để canh tác." Phùng Vận ranh mãnh. "Trong sách của A mẫu , hai nước giao , giao thông thủy lục thuận lợi, đó chính là cảng thông thương, là nơi trao đổi buôn bán nhộn nhịp... Trước khi nước Tấn chiếm Tín Châu, Minh Tuyền đương nhiên thể tính là cảng thông thương, nhưng thì sẽ là . Giá rẻ mà mua đất ở cảng, kiếm thì ai kiếm?"

Bùi Quyết lên tiếng.

Trong phòng im lặng như tờ, lửa sưởi ấm, Phùng Vận sợ lạnh nên sát gần , hai tay ôm lấy cánh tay , tựa , trông vô cùng thiết, giống như đôi phu thê đang bàn bạc việc chi tiêu trong nhà.

"Ban đầu cũng phân vân lắm, nhưng hôm nay xem thực địa mới phát hiện Minh Tuyền là một nơi , quan đạo thẳng tới, bến đò và sông ngòi, việc vô cùng thuận tiện... Còn một nghị quán giữa hai nước. Đợi hòa nghị xong xuôi, nơi nhất định sẽ thành trung tâm buôn bán giao thương tấp nập. Đến lúc đó, những vùng đất hoang mà mua, hẳn sẽ trở nên vô cùng giá trị..."

Bùi Quyết nàng chăm chú, ánh mắt đen sâu thẳm.

Phùng Vận khẽ chọc khuỷu tay , ánh mắt lấp lánh phấn khích:

"Quan trọng nhất là, giá đất vô cùng rẻ."

Bùi Quyết hỏi: "Rẻ cỡ nào?"

Hắn ngắn gọn, dường như thấy nàng co ro vì lạnh, liền cởi áo choàng lớn khoác lên nàng, quấn kín nàng trong lớp áo dày ấm áp.

Thao Dang

Người Phùng Vận lập tức ấm lên, giọng cũng mềm mại hẳn , đôi mắt sáng rỡ : "Giá tới ngàn tiền mỗi mẫu. Hôm nay Tiểu Châu đàm phán, chỉ cần tám trăm tiền là xiêu lòng . Mà đây chỉ mới là giá hiện tại thôi, thêm hai ngày nữa còn rẻ hơn."

Bùi Quyết nhận sự chắc chắn trong giọng điệu của nàng, liền liếc mắt nàng.

"Cớ gì nàng chắc như ?"

Phùng Vận mỉm , ánh mắt tràn đầy bí ẩn:

"Hôm nay ở Minh Tuyền thấy thám tử nước Tề lén trộn . Tướng quân chẳng lẽ trừ khử bọn chúng ? Nếu để Tiêu Trình chiếm tiên cơ, thì sẽ phiền phức đấy."

Bùi Quyết hờ hững đáp: "Ồ? Chuyện thì liên quan gì tới giá đất?"

Phùng Vận khẽ, ánh mắt đầy mưu mô:

"Một khi tướng quân phái qua đó dẹp loạn, dân chúng thấy g.i.ế.t chóc phóng hỏa, trong lòng càng thêm hoảng sợ, giá đất chắc chắn sẽ càng xuống thấp, chẳng sẽ càng rẻ hơn ?"

Tất cả nàng tính toán tường tận.

Tính tới tính lui, tính cả lên đầu .

Bùi Quyết im lặng một lát : "Ta tiền."

Phùng Vận ho khẽ hai tiếng, vẻ mặt đầy thất vọng .

"Tiền của tướng quân ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-342.html.]

Bùi Quyết nàng: "Rời Trung Kinh lâu, của cải, bộ tài sản riêng đều dùng để chuẩn sính lễ cả ."

Sính lễ!

Phùng Vận như chợt bừng tỉnh.

" , sính lễ của ngài ?"

Nhìn bộ dạng nàng thản nhiên như mới sực nhớ , Bùi Quyết khẽ cau mày: "Ngày rời khỏi Tịnh Châu, để Tần Đại Kim khiêng hết lên chiến thuyền ."

Phùng Vận giật giật mí mắt: “Rồi đó?”

Bùi Quyết: “Không còn nữa.”

Phùng Vận hỏi: “Đã ?”

Bùi Quyết trầm ngâm: “Quân đội thiếu áo ấm, bảo Tần Đại Kim mang đổi tiền, tiên thu mua một ít trong dân gian, phòng khi cần gấp…”

Đến cả áo mùa đông cũng để Bùi đại tướng quân tự bỏ tiền túi mua ?

Phùng Vận nghĩ đến mười hai rương sính lễ , bỗng thấy đau lòng. Trong đó ít bảo vật đáng giá, kết quả khiêng đến mặt nàng cho nàng một cái, khiêng mất.

Quả nhiên, cái gọi là đại hôn, tất cả chỉ là giả dối.

Dĩ nhiên, nàng cũng hiểu rõ chuyện gì quan trọng hơn. Tuy chút tiếc nuối, nhưng nàng cảm thấy Bùi Quyết là sai. Nếu đổi là nàng, nàng cũng sẽ ưu tiên bảo đảm miếng ăn, áo mặc cho binh lính. Không cơm ăn, áo mặc, thì dẫn binh đánh trận chỉ là suông.

Nàng gì thêm, trong đầu chỉ nghĩ xem kiếm tiền bằng cách nào. Bùi Quyết siết c.h.ặ.t vòng tay ôm lấy nàng, trong giọng thấp thoáng chút áy náy:

“Đợi khi về Trung Kinh, sẽ chuẩn cho nàng một phần còn hơn.”

Ánh sáng trong phòng mờ tối, khiến đôi mắt càng thêm sâu thẳm.

Phùng Vận mím môi , trong ánh mắt lóe lên tia sáng.

“Nếu là tướng quân, ngài thấy nhục nhã ?”

Một đại quân lớn như , ăn uống, sinh hoạt mỗi ngày đều là một khoản chi tiêu khổng lồ. Nếu triều đình cứ kéo dài như thế, sớm muộn gì cũng xảy chuyện lớn.

Đến lúc cần đổ thêm dầu lửa, Phùng Vận tuyệt đối nương tay.

Nàng tiến sát gần Bùi Quyết, thẳng mắt .

“Ba quân nổi một tấc vải giữ ấm, mà Tướng quốc vàng để xây nhà. Thưởng phạt bất minh, như cỏ rác. Một bậc quân vương hôn ám như thế, xứng để tướng quân trung thành tận tụy?”

Bùi Quyết nắm c.h.ặ.t tay nàng, ánh mắt trầm xuống.

“Nhiều năm chinh chiến, quốc khố dồi dào. Theo lệ cũ, quân Bắc Ung thể thu thuế lương ngay tại địa phương…”

Đây là cách triều đình nước Tấn vận hành từ đến nay.

Sau khi quân Bắc Ung chiếm Vạn Ninh, An Độ, theo lệ cũ, lương thảo và quân phí đều thể trực tiếp thu từ dân địa phương.

Nói trắng là đánh đến , thu đến đó, quân đội dựa dân mà sống.

Thế nhưng, vì chính lệnh thời chiến của Bùi Quyết, phân ruộng miễn thuế, cứu tế bách tính, nên dân chúng thể sống hơn. quân phí hao hụt.

Phùng Vận cảm thấy đây chẳng qua chỉ là cái cớ Bùi Quyết tìm để biện hộ cho Lý Tông Huấn. Nàng hừ nhẹ một tiếng, thẳng , :

“Trong mắt , đây là triều đình đang cảnh cáo tướng quân. Muốn tướng quân đừng tiếp tục hành sự độc đoán nữa.”

Bùi Quyết trầm mặc đáp.

Phùng Vận nghiêng , gắp một miếng thức ăn, đưa đến bên miệng .

Bùi Quyết nhíu mày, đầu né tránh.

Phùng Vận giữ c.h.ặ.t đũa giữa trung, cố chấp đút ăn.

Bùi Quyết yên lặng một lúc, chậm rãi mở miệng.

Loading...