Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 341

Cập nhật lúc: 2025-03-31 18:15:30
Lượt xem: 14

"Quân côn cầm sẵn, ai về vị trí nấy."

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Mấy binh sĩ đứng ngẩn ra, nhìn nhau rồi bật cười ha hả.

"Đại tướng quân sau khi thành thân tính tình trở nên hiền hòa hơn rồi."

"Phải đó. Có chỗ trút giận rồi thì không gây khó dễ cho bọn ta nữa."

"Ít nói mấy câu nhảm nhí đi, mau lên trạm gác thôi."

"Trời đất, hôm nay lạnh thật đấy."

Lạnh đến lạ lùng.

Nhưng áo ấm vẫn chưa được phát, bọn họ còn đang mặc bộ quân phục cũ, thật sự khó mà chịu nổi...

Hơn một năm chiến tranh qua đi, quân nhu vẫn được cấp phát đều đặn, nhưng hai tháng gần đây, lần nào cũng bị trì hoãn.

Nói gì thì nói, thời gian này mỗi năm không phát áo ấm vẫn còn chịu đựng được, nhưng năm nay mùa đông đến sớm, mưa lạnh buốt như cắt da cắt thịt, binh sĩ đều đang đối mặt với tình trạng thiếu áo ấm...

Bùi Quyết bước vào trung quân trướng, liền gọi quan quân phụ trách hành quân - Tham tướng Tần Đại Kim đến gặp.

Người phải lo đủ chuyện ăn uống sinh hoạt, binh sĩ cần cơm no áo ấm, thành ra Tần Đại Kim ngày nào cũng bận rộn đến mức muốn đem mỡ trên bụng ra nấu thành canh, hay lột da mình ra may thành áo khoác.

Nhìn thấy Bùi Quyết, Tần Đại Kim mệt mỏi đến mức chẳng buồn ngẩng đầu lên.

"Thuộc hạ đã phái người đi thúc giục hai lần rồi, bên Vũ Khố Ty mỗi lần đều bảo 'Sắp rồi, sắp vận chuyển rồi', nhưng đợi trái đợi phải mà mãi chẳng thấy đâu."

Bùi Quyết trầm mặt, cúi đầu cầm bút viết mấy chữ lên văn thư, rồi đưa cho gã.

"Điều phối một lô áo ấm từ Hổ Bôn quân mang qua."

Hổ Bôn quân đóng ở Bình Dương, Lũng Quan, thuộc vùng hậu phương.

Mà Bắc Ung quân từ khi khai chiến đến nay vẫn luôn xông pha tuyến đầu.

Theo lý, phát áo ấm phải ưu tiên quân sĩ tiền tuyến, nhưng Vũ Khố Ty lại nói, quan viên phụ trách kho trước đây phát nhầm áo ấm hết cho Hổ Bôn, Long Kỵ và cấm quân trong hoàng thành, khiến số áo còn lại không đủ để phát cho Bắc Ung quân.

Tần Đại Kim tức giận đến phát điên, đang định nổi đóa thì người ta bảo, viên quan kho kia đã bị triều đình cách chức, người đáng phạt cũng đã phạt rồi, chỉ là số áo đã phát đi thì chẳng thể thu hồi lại từng chiếc một để trả về cho Bắc Ung quân được.

Nghe vậy, Tần Đại Kim buồn nôn muốn ói.

Gã biết rõ, đây là có người cố ý gây khó dễ cho Bắc Ung quân.

Nói gì thì nói, Bắc Ung quân và Hổ Bôn, Long Kỵ đều là quân đội của Đại Tấn, nhưng Bắc Ung quân vốn có tiền thân của quân Phủ Gia, do tổ tiên Bùi Quyết dẫn dắt, từng theo Tấn Thái Tổ lập được không ít chiến công hiển hách...

Về sau, khi Hi Phong Hoàng đế cải cách, mới đổi tên thành Bắc Ung quân như bây giờ.

Chỉ là, trong mắt một số kẻ trong triều đình, họ vẫn quen gọi Bắc Ung quân là "quân Phủ Gia".

Lần này hành động nhắm vào Bắc Ung quân rõ ràng là có chủ ý, thêm chuyện Đặng Quang phản bội nữa, chẳng nói đâu xa, chỉ riêng Bùi Quyết thôi cũng đã đủ dồn nén cơn giận trong lòng...

"Đây chẳng phải là âm thầm ức h.i.ế.p người sao?"

Bùi Quyết im lặng đưa thư hàm đã niêm phong bằng sáp đỏ cho gã, chẳng nói thêm lời nào.

"Đi làm đi."

Tần Đại Kim nén giận, "Thuộc hạ tuân lệnh."

Đi được hai bước, gã lại quay đầu chắp tay với Bùi Quyết.

"Lần này tín sứ đi sứ Tín Châu, Thái hậu cũng theo cùng. Tướng quân nhất định phải gặp mặt nói rõ mọi chuyện. Thái hậu điện hạ anh minh, lại luôn quý trọng tướng quân, nhất định sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho Bắc Ung quân."

Trong lòng phần lớn binh sĩ, Lý Tang Nhược vốn là người có hình tượng tốt.

Nhiều năm qua, nàng ta đã cẩn thận xây dựng hình ảnh của mình thành một thái hậu hiền hòa, nhân hậu như lẽ ra phải có.

Suy nghĩ của Tần Đại Kim cũng giống với nhiều người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-341.html.]

Bắc Ung quân đã giúp đỡ tiểu hoàng đế lên ngôi, Thái hậu hẳn phải đứng cùng phe với họ mới đúng, chẳng thể có chuyện 'qua cầu rút ván'.

Bùi Quyết chưa kịp trả lời thì đã thấy Phùng Vận ngoài cửa.

Nàng chậm rãi bước tới, tay xách theo hộp cơm, khẽ cúi đầu với thị vệ ngoài cửa rồi dừng lại đợi, như thể muốn chờ họ nói xong chuyện chính sự.

Thao Dang

Bùi Quyết nói: "Ngươi lui xuống trước đi."

Tần Đại Kim đáp lời, quay đầu bắt gặp nụ cười của Phùng Vận, chợt nhớ đến chuyện trước kia triều đình có lời đồn về việc tướng quân và Lý Thái hậu từng có hôn ước, còn nói họ có tư tình...

Nghĩ đến lời mình vừa nói có thể lọt vào tai Phùng Vận, Tần Đại Kim vừa xấu hổ vừa áy náy, không nhịn được mà liếc Bùi Quyết thêm mấy lần.

Liếc một cái chẳng sao, nhưng càng nhìn càng thấy mình giống như tên trộm đang chột dạ vậy.

Mặt gã đỏ bừng, lúc ra cửa liền ngay ngắn cúi chào Phùng Vận.

"Phu nhân."

Phùng Vận nhìn lướt qua Bùi Quyết trong đại trướng, mỉm cười khẽ cúi đầu đáp lễ mà không nói gì, rồi nhấc chân bước qua bậu cửa.

Nàng dịu dàng đoan trang, vậy mà Tần Đại Kim lại thấy tim đập thình thịch.

Đi ra ngoài rồi, gã mới đưa tay sờ gáy, cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra.

“Tướng quân.” Phùng Vận bước lên hành lễ, khẽ cúi người.

Bùi Quyết hỏi: “Nàng tới đây làm gì?”

Phùng Vận xách theo một chiếc hộp đựng thức ăn, đặt lên bàn trước mặt Bùi Quyết, mở nắp ra liền tỏa ra mùi thức ăn thơm ngát. Nàng khẽ mím môi cười.

“Nghe Diệp thị vệ nói tướng quân vất vả, dạo này ăn uống không tốt, th.i.ế.p nghe mà xót lòng lắm. Trời trở lạnh rồi, không ăn uống tử tế sao được.”

Bùi Quyết ánh mắt khẽ d.a.o động, mím môi nhìn nàng.

Không nói một lời.

Biểu cảm kia chẳng khác gì đang xem nàng lại định giở trò gì.

Phùng Vận khẽ nhướng đuôi mắt, nhét đôi đũa vào tay hắn.

“Tướng quân nhìn ta làm gì? Ăn đi chứ.”

Bùi Quyết không đón lấy, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.

“Vô duyên vô cớ ân cần, chắc chắn có ý đồ gì đây?”

Phùng Vận bật cười khúc khích: “Trong lòng tướng quân, th.i.ế.p không có lấy một chút chân tình sao?”

“Không có.”

Phùng Vận mím môi, nụ cười hơi tắt đi, khẽ cúi đầu. “Được thôi.”

Nàng cụp mắt xuống, thu dọn bát đũa trên bàn, giọng nói mang theo chút oán than buồn bã:

“Đã vậy thì thôi, th.i.ế.p mang về vậy. Một tấm chân tình bị tướng quân hiểu lầm, th.i.ế.p uất ức lắm…”

Bùi Quyết đè tay nàng lại, ra hiệu đặt đồ xuống.

“Nói đi, muốn gì?”

Phùng Vận nở nụ cười rạng rỡ: “Tiền.”

Nhìn vẻ mặt Bùi Quyết không chút biến đổi, nàng bèn thêm hai chữ:

“Rất nhiều tiền.”

Một tấm chân tình, rất nhiều tiền.

Bùi Quyết khẽ nhướng mày.

“Muốn nhiều tiền để làm gì?”

Loading...