Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 336
Cập nhật lúc: 2025-03-26 13:58:15
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thuần Vu Diễm chiếc hộp đựng kẹo hạt thông bàn nhỏ, trông đầy vẻ phấn khích, thấp giọng :
"Nàng đút ăn một viên ."
Thoải mái, nhẹ nhàng, như điều hiển nhiên.
Phùng Vận bộ dạng ngứa đòn của , khẽ , bàn tay trắng nõn nhón lấy một viên kẹo hạt thông, nheo mắt :
"Thế tử tháo mặt nạ xuống, sẽ đút."
Nàng cố tình khó Thuần Vu Diễm.
Bảo vị thế tử tháo mặt nạ mặt khác, thể còn khó hơn bảo cởi đồ.
Đây là điều mà Thuần Vu Diễm ghét nhất, cái thứ hai...
Thế nhưng, Thuần Vu Diễm chỉ chằm chằm nàng, khẽ giơ tay gỡ mặt nạ xuống.
"Có giai nhân bên cạnh, cần gì che giấu? Vẻ như họa của nam nhân của nàng, vốn nên để nàng chiêm ngưỡng..."
Chậc!
Phùng Vận rùng một trận.
cảnh mắt đúng là hiếm thấy.
Dưới hàng mày kiếm là đôi mắt phượng đào hoa, mang theo ý phong tình, sống mũi cao thẳng, làn da trắng như ngọc tì vết, dung mạo thanh tú, thần thái độc nhất...
Dù thấy, nhưng giờ gặp vẫn khiến lóa mắt, thậm chí đến mức thể quên mất tính tình tồi tệ của ...
May mà Phùng Vận hạng từng thấy mỹ nam, sẽ dễ dàng sắc mê hoặc.
"Há miệng !" Nàng vốn là .
Thuần Vu Diễm tháo mặt nạ, nàng liền đưa viên kẹo hạt thông đến mặt .
Thuần Vu Diễm nghiêm túc cúi đầu bàn tay nhỏ xinh , chậm rãi nhắm mắt , há miệng , "A..."
Phùng Vận thấy buồn .
Thế nhưng, viên kẹo hạt thông còn kịp đưa đến miệng Thuần Vu Diễm thì một bóng lặng lẽ bước .
Người đó khoác giáp nặng, đeo kiếm bên hông, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén chút biểu cảm, liền vươn tay giữ lấy cổ tay nàng, lấy viên kẹo , đó bóp cằm Thuần Vu Diễm, nhét viên kẹo .
Thuần Vu Diễm cợt, há miệng ngậm lấy ngón tay .
Người liền siết mạnh hổ khẩu, khiến thể khép miệng .
Viên kẹo hạt thông chạm đầu lưỡi còn kịp nếm vị ngọt thì trượt xuống khỏi khóe miệng...
Thuần Vu Diễm chợt mở bừng mắt, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Bùi Quyết.
Tựa như cơn gió lạnh bất ngờ quét tới, Bùi Quyết nghiêng mặt, đường nét sắc bén như lưỡi dao, cầm lấy chiếc hộp đựng kẹo bàn nhỏ, nâng cằm Thuần Vu Diễm lên, nhét mạnh tất cả kẹo cái miệng khép .
"Ngon ? Ăn nhiều một chút."
~~~~~~~~~
Thuần Vu Diễm: Đại tướng quân tự tay đút kẹo, sướng!
Phùng Vận: Gặp qua kẻ mặt dày, nhưng từng thấy ai dày như .
Thuần Vu Diễm: Mặt dày, thì dính nổi Thập Nhị nhà .
Bùi Quyết: Rút đao , đao đói khát khó nhịn...
Thuần Vu Diễm: Vừa , cũng đói khát...
Phùng Vận: Vậy hai ngươi đúng là trời sinh một cặp, lên !
~~~~~~~~~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-336.html.]
186- Gian phu nghệ.
Kẹo hạt thông mắc kẹt trong cổ họng Thuần Vu Diễm, suýt nữa lấy mạng , mãi đến khi Bùi Quyết buông tay, mới ôm cổ ho sặc sụa hồi lâu, khó khăn lắm mới thở , mặt đỏ bừng ngẩng đầu lên.
"Huynh tức giận gì chứ? Một nữ nhân còn rộng lượng, chấp nhặt với , đường đường là một đại tướng quân, vì một viên kẹo hạt thông mà nổi nóng. Nực đến cực điểm! Khụ... Khụ khụ..."
Rõ ràng chuyện viên kẹo.
cứ vẻ hiểu.
Phùng Vận cúi mắt, thu cảm xúc, tỏ ngoan ngoãn mặt Bùi Quyết. Hiện giờ nàng còn đang nhận một việc lớn từ để kiếm tiền, thể đắc tội .
"Đại tướng quân, ngài uống ?"
Bùi Quyết khẽ ừ một tiếng.
Phùng Vận định lấy chén thì mới sực nhớ, nãy hắt hết lên đầu Thuần Vu Diễm . Nàng liền áy náy liếc Bùi Quyết.
"Vừa thế tử khát quá nên uống hết cả . Ta sẽ lập tức sai thêm nước, đun ấm mới."
Bùi Quyết liếc mắt là thấy bộ y phục của Thuần Vu Diễm ướt nhẹp, mặt đất lộn xộn, cần hỏi cũng chẳng gì mặt Phùng Vận.
Ánh mắt thờ ơ, chằm chằm Thuần Vu Diễm.
"Kẹo cũng ăn , thế tử còn chịu ?"
Thuần Vu Diễm xoa xoa má Bùi Quyết bóp đến ê ẩm, nhạt.
"Huynh , đây chẳng là cách đãi khách gì cho cam..."
Thao Dang
Bùi Quyết liếc xéo, "Xem thế tử cũng rõ phận ."
Đã là khách thì nên động tay động chân với nữ chủ nhân. Thuần Vu Diễm xong nghẹn họng, cũng chẳng cảm thấy sai. Dù xưa nay cũng chẳng bận tâm đến lý lẽ gì cả.
đối diện với ánh mắt băng lạnh của Bùi Quyết, vẫn thu nụ , khẽ hắng giọng.
"Ta và Thập Nhị nương quan hệ thiết, còn ăn chung, tới lui qua nhiều cũng là điều dễ hiểu. Huynh đừng vì chuyện nhỏ mà để tâm chứ?"
Hắn dậy, hướng về Bùi Quyết hành lễ.
"Vạn nhất gì thất lễ, cứ trách là , đừng giận lây sang Thập Nhị."
Trong phòng lặng ngắt như tờ, Bùi Quyết im lặng gì, càng khiến vẻ ôn hòa, khéo léo của Thuần Vu Diễm nổi bật hơn. Hắn thực sự tự đặt vị trí của một kẻ gian phu, còn giúp che đậy, biện bạch. Cả một tràng giải thích, quả thực đúng là " nghệ" siêu đẳng.
Bùi Quyết chẳng nhiều, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Việc nghị hòa, nhờ thế tử bận tâm. Còn chuyện gia đình phu thê , phiền thế tử bận lòng."
"Được thôi, thôi." Thuần Vu Diễm Phùng Vận, nhặt chiếc mặt nạ bàn lên, mỉm nhẹ đeo .
Khuôn mặt khuynh thành thoắt chốc biến thành chiếc mặt nạ băng lãnh. Phùng Vận chút cảm khái. Nếu Thuần Vu Diễm thực sự để lộ dung mạo thật, e rằng chẳng vụ ăn nào mà thành .
Đến một kẻ lạnh lùng như Bùi Quyết, cũng chẳng nổi lời nào khó khi đối diện với khuôn mặt .
Quả nhiên, ngoại hình thì đúng là may mắn hơn .
Nàng nghĩ đến đó thì bất ngờ trông thấy Bùi Quyết vỗ vỗ vai Thuần Vu Diễm, mạnh tay kéo dậy.
"Thế tử, thứ tiễn xa."
Thuần Vu Diễm cứ thế Bùi Quyết đẩy thẳng ngoài.
Bên ngoài vang lên tiếng kêu "Ôi da" của Hướng công công.
"Đồ c.h.ó c.h.ế.t." Thuần Vu Diễm đá một cái.
"Sao ngươi sớm báo ?"
Hướng công công bày vẻ mặt ấm ức vô cùng.
Chẳng ông báo mà là căn bản kịp mở miệng đao của Tả Trọng kề lên cổ . Nếu ông dám lên tiếng, e là sáng mai hầu hạ bên cạnh chủ tử thành khác .
Thuần Vu Diễm đương nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy .