Phùng Vận mỉm .
“Xin thứ cho sự ngu của , hiểu lời của Thế tử.”
Thuần Vu Diễm nàng, đôi mắt đào hoa đầy ý vị, như ẩn ý:
“Sao nàng tự gả ?”
Phùng Vận khẽ mím môi.
Chuyện chút phức tạp, gả thì gả, bây giờ dường như cũng kết luận gì, nhưng nàng… cần giải thích với Thuần Vu Diễm.
“Lời , Thế tử nên hỏi tướng quân.”
Không nặng nhẹ, nàng chặn lời Thuần Vu Diễm .
Thuần Vu Diễm cũng tức giận, cầm chén lên mà uống, nàng một lúc, đột nhiên đặt xuống, “Ta hỏi . Chỉ hỏi nàng, nàng định chịu trách nhiệm với nữa .”
Không là tay cầm vững, cố ý khó, chiếc chén sứ đột nhiên nghiêng bàn, nước chảy xuống, Phùng Vận phản xạ đưa tay đỡ.
Thao Dang
Một bàn tay trắng nõn, thon dài, nhanh hơn nàng.
Nhanh chóng, lặng lẽ đưa tới, nắm lấy tay nàng.
Phùng Vận giãy giụa, mà ngẩng đầu .
Nàng gì, ánh mắt lạnh lùng.
Thuần Vu Diễm cũng , chỉ khẽ mỉm .
Bốn mắt , trong im lặng chỉ còn tiếng xào xạc của vải áo.
Thuần Vu Diễm càng nắm chặt, như thể cách biệt cả thế giới, trong mắt chỉ còn gương mặt xinh của nữ lang đang ửng hồng.
Hắn nhẹ, chậm rãi : “Không , nàng chồng, sẽ cần mặt mũi nữa, gian phu của nàng .”
Phùng Vận rút tay, nhưng rút .
“Có bệnh thì uống thuốc .”
“Phùng Thập Nhị.” Thuần Vu Diễm : “Nàng quan tâm , đời sẽ hỏng trong tay nàng…”
Cách một chiếc bàn gỗ, mùi hương hoa lê y phục của Thuần Vu Diễm thoang thoảng, như mang theo chút ngọt ngào, đôi mắt ẩm ướt đầy oán hận trông vô tội, lông mi cong nhẹ, khẽ động, cực kỳ cách quyến rũ.
“Dạo tìm đủ đại phu, đều vô dụng. đối diện nàng…” Thuần Vu Diễm chằm chằm nàng, đôi mắt mềm mại và đầy luyến ái, “Nàng xem, chỉ cần nắm tay nàng thôi, phản ứng .”
“Vậy ?”
“Muốn xem ?” Thuần Vu Diễm kéo nàng.
Phùng Vận dậy, đôi mắt lấp lánh của , dùng tay cầm ấm , chút biểu cảm đổ thẳng lên đầu Thuần Vu Diễm.
Nước trong ấm còn ấm, chảy xuống mái tóc đen, một phần rơi mặt nạ, một phần chảy trong, từ cằm nhỏ xuống, ướt đẫm áo n.g.ự.c .
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Thuần Vu Diễm nhắm mắt .
Nước thấm qua vải áo, khiến cơ thể lạnh.
Hắn nhúc nhích, một lúc mới buông tay Phùng Vận, phát tiếng khẽ vui vẻ, giọng chút dịu dàng.
“Quả nhiên là Phùng Thập Nhị của .”
Lông mi đọng nước, khiến đôi mắt đào hoa vốn long lanh càng thêm quyến rũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-335.html.]
“Đối với nam nhân nhà , tay nàng thật sự độc.”
là đồ mặt dày.
Phùng Vận xuống, lạnh lùng liếc .
“Còn thứ độc hơn, thử ?”
“Có gì ?” Thuần Vu Diễm để ý đến lời đe dọa của nàng, khẽ , như thể lời nàng khơi dậy khát khao nguyên thủy trong lòng, ánh mắt hòa làn sương mờ, trở nên lả lơi và phấn khích.
“Chỉ cần Thập Nhị khẽ động ngón tay, sẽ tùy nàng sai khiến. Muốn gì cũng …”
Phùng Vận lặng lẽ .
Đoan trang, khuôn phép.
Chiếc váy dài ôm lấy eo thon mềm mại, trông như một nữ tử dịu dàng, nhưng dáng thẳng tắp, đôi mắt lạnh lùng kiên định, như ánh trăng chiếu xuống sông lạnh, bóng mai nghiêng nghiêng.
Vẻ chói lọi , Thuần Vu Diễm từng thấy ở bất kỳ nữ tử nào…
Hắn Phùng Thập Nhị .
càng tiếp xúc, vẻ càng trở nên quyến rũ.
Hắn nghĩ , như chú c.h.ó con cố tình đánh, thích nàng đến mức chịu nổi, nhưng lời vô sỉ, “Thập Nhị định khi nào để thử thứ độc hơn?”
Phùng Vận bình thản : “Thế tử là trượng phu, nên cẩn trọng hơn, đừng hỏng danh tiếng của .”
Thuần Vu Diễm khẽ giật , khóe miệng bỗng nở nụ .
“Ta thấy Phùng Thập Nhị cũng câu nệ gì nhỉ? Khi tìm ăn thạch mặc, đòi hết phần lợi. Bây giờ Hòa Nghị Quán là miếng mồi béo bở, cũng là giành , nàng còn đào tường khoét vách, chịu chia cho một chén canh.”
Quả nhiên…
Thứ khiến động lòng, là tình cảm, mà là lợi ích.
Phùng Vận khẽ , nghiêm túc : “Thế tử sớm thế , thì hiểu lầm giữa hai . Ta đương nhiên thể để Thế tử tham gia, nhưng một điều…”
Nàng dừng , lạnh lùng :
“Vừa khi chuyện với Văn Điền thúc của Đồ gia ổ bảo, phát hiện một vấn đề. Trấn Minh Tuyền một nửa thuộc Tín Châu, một nửa thuộc Thuần Ninh, tức là một nửa thuộc Tấn, một nửa thuộc Tề. Vậy Hòa Nghị Quán xây ở giữa, nên để nước Tấn gánh bộ chi phí.”
Thuần Vu Diễm nheo mắt.
“Nàng , đòi Tiêu Trình tiền?”
Phùng Vận mỉm , “Nói chuyện với thông minh quả là nhẹ nhàng.”
Thuần Vu Diễm khẽ nhếch mép, càng thấy Phùng Thập Nhị tâm địa độc ác. Minh Tuyền thậm chí cả Tín Châu, lâu đây vẫn thuộc về nước Tề.
Chiếm đất của , còn ngang nhiên đòi bỏ tiền.
Điều khác gì c.h.é.m Tiêu Trình một đao, còn lấy m.á.u của y?
Người nữ nhân khi độc ác, thật sự chỗ cho .
Nghĩ đến dáng vẻ cô độc lạnh lùng của Tiêu Trình khi gặp ở thành Tịnh Châu, Thuần Vu Diễm bỗng hứng thú, nàng : “Ta lợi ích gì?”
Phùng Vận : “Lợi nhuận chia đôi.”
Thuần Vu Diễm lắc đầu, đôi mắt chớp chằm chằm nàng, “Ta kim ngọc đầy nhà, giàu nhất thiên hạ, lẽ nào mấy món lợi nhỏ mọn động lòng?”
Phùng Vận : “Vậy Thế tử đưa phương án .”
Thuần Vu Diễm khẽ, nhỏ: “Có thể chia lợi nhuận theo thỏa thuận của Đồ gia ổ bảo, nhưng thêm lợi ích khác…”
Phùng Vận nhướng mày: “Thế tử cứ .”