Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 303

Cập nhật lúc: 2025-03-10 13:09:17
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

168- Tướng quân cứu viện.

Giọng của Quan Kỳ vang lên đầy phấn khích.

Phùng Vận lập tức chạy tới, cách bức tường trong sân hỏi:

“Có chuyện gì vui ?”

Quan Kỳ hưng phấn lạ thường, như thể đang cố nhanh nhất thể, tốc độ lời nhanh đến kinh .

“Bẩm nữ lang, nhờ sự giúp đỡ của Quách tướng quân, Mạnh tướng quân và Thương tướng quân, đại lang quân huy động hơn một ngàn binh sĩ giữ thành, giành quyền kiểm soát cửa nam và cửa tây từ tay quân phản loạn… Đồng thời cũng xác nhận , tối qua thị vệ Diệp rời thành từ cửa nam để tìm đại tướng quân…”

Đôi mắt Phùng Vận sáng bừng lên.

“Đại ca thật lợi hại.”

Quan Kỳ còn dứt lời thì một nhóm lính canh lao về phía .

Binh sĩ tuốt đao, lớn tiếng quát:

“Ngươi, ngươi từ đến? Dám đến đây nhăng cuội!”

Quan Kỳ lưng ngựa, ghì c.h.ặ.t dây cương, vội vàng lớn tiếng gọi trong viện:

“Nữ lang, đại lang quân bảo về báo tin… Tiện thể nhắc nữ lang cẩn thận, coi chừng Đặng Quang cùng đường c.h.ó cắn càn…”

Cách bức tường viện, Phùng Vận rõ mồn một.

Nàng cũng tiếng quát tháo giận dữ cùng tiếng binh khí tuốt loảng xoảng.

“Quan Kỳ cẩn thận, , bây giờ cả, ngươi mau …”

Một đương nhiên thể chống đám lính canh.

Quan Kỳ đáp lời, còn kịp thêm gì thì từ hướng phố Đông bỗng truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.

Sắc mặt lập tức biến đổi.

Lúc , cửa nam và cửa tây vẫn còn sót tàn dư của Đặng Quang ngoan cố chống cự, đại lang quân căn bản thể phân .

Vậy thì những kẻ tới tất nhiên là của Đặng Quang.

Quan Kỳ lớn tiếng hô to:

Thao Dang

“Nữ lang cẩn thận, quân phản loạn tới ! Ta sẽ lập tức báo tin cho đại lang quân, sẽ nhanh chóng tới tiếp ứng!”

Dứt lời, Quan Kỳ thúc ngựa lao nhanh về phía cửa nam như một cơn gió.

Phùng Vận qua lỗ hổng tường, chỉ thấy một đám quân phản loạn đông nghịt, ước chừng vài trăm đang tiến gần về phía biệt viện. Người dẫn đầu ai khác chính là Đặng Quang.

Chỉ thấy Đặng Quang vung tay hiệu, đám liền tách hai hướng, từ hai bên bao vây c.h.ặ.t biệt viện.

Đặng Quang hướng về phía cổng lớn quát lớn:

“Nữ lang suy nghĩ kỹ ? Có khai thật chuyện quy thuận Đặng mỗ ?”

Phùng Vận đáp:

“Làm phiền Đặng tướng quân bận lòng, suy nghĩ kỹ . Kẻ bội chủ cầu vinh chẳng khác gì cầm thú. Ta thể bạn với loài cầm thú chứ?”

“Nữ lang điều thì đừng trách tay tàn nhẫn!” Đặng Quang lưng ngựa, hừ lạnh.

Y cao lớn đen đúa, khí thế bức . Đương nhiên, nếu như thì y chẳng Bùi Quyết coi trọng, càng thể tự cao tự đại mà cho rằng xứng đáng chiếm giữ thứ của đại tướng quân, từ chức vị đến cả nữ nhân…

Trước cổng biệt viện, hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt án ngữ hai bên. Cánh cửa lớn sơn đỏ khép chặt. Đặng Quang thúc ngựa tiến lên, tuốt đao hiệu.

“Phá cửa!”

“Đông!!!”

Âm thanh gỗ tròn đập cửa lớn vọng trong biệt viện.

Người trong viện ai nấy đều chút căng thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-303.html.]

Phùng Vận xổm bậc thang, tựa lưng tường viện, nhếch môi lạnh.

“Đánh cho , đánh đến c.h.ế.t !”

Trên mái hiên phía cánh cửa lớn, nước lạnh bỗng dội thẳng xuống.

Mấy tên lính phản loạn đang khiêng gỗ phá cửa nước lạnh xối thẳng, ướt sũng từ đầu tới chân, lạnh thấu xương.

Tiếng mắng chửi vang lên ngớt.

Phùng Vận mặt đổi sắc, lệnh tiếp tục khiêng nước, từng thùng nước đặt mặt đất chuyển lên cao dội xuống...

Giữa mùa đông lạnh giá, nước lạnh đột ngột từ cao giội xuống khiến kịp phòng , tránh , đỡ chẳng xong. Điều vốn đủ khủng khiếp, mà Phùng Vận còn chẳng chút nể nang, trộn cả nước bẩn trong đó.

Nước rửa thừa, nước tiểu đêm, nước bẩn từ mương cống... tất cả đều "ban tặng" cho đám phản quân.

Những vũ khí nguyên thủy nhất thường sức sát thương lớn nhất.

Bên ngoài tiếng chửi rủa vang dội, nước cũng sắp dùng hết.

Phùng Vận vẫy tay.

Từng sọt tro than, tro cỏ cây rải ngoài từ tường theo trình tự rõ ràng.

Gương mặt ướt sũng cùng quần áo dính đầy nước bẩn, chỉ cần tro bay qua là bám dính ngay lập tức. Đám phản quân gần đó, mắt mũi tài nào mở nổi.

Ngay đó, đám thị vệ dựa lưng tường, xếp thành hàng ngăn nắp đồng loạt ném đá ngoài.

Người nào ném trúng đầu thì ngã xuống ngay tại chỗ, ngoài sân vang lên từng tiếng la hét thảm thiết...

Có kẻ liều leo lên tường thành, nhưng lập tức đám thị vệ chuẩn từ đánh rơi xuống.

Đặng Quang giận đỏ cả mắt.

Đây căn bản là cách nam nhân đánh trận, mà là mánh khóe bẩn thỉu chỉ đám nữ nhân chanh chua mới dùng tới.

"Thủ đoạn hèn hạ!"

Tiếng đập cửa càng gấp rút, bên trong ngoài viện tràn ngập tiếng la hét, chửi bới và tiếng gào g.i.ế.t chấn động như một trận chiến nhỏ thực thụ.

"Nữ lang!" Tiểu Mãn trượt chân ngã từ tường thành xuống, bệt đất mà nôn thốc nôn tháo.

"Ta... hình như đập c.h.ế.t ..."

Nàng vốn giỏi võ, việc nặng nhọc nên sức lực lớn. Một hòn đá ném xuống khéo đập trúng ngay đầu kẻ .

Đó là đầu tiên Tiểu Mãn g.i.ế.t .

Nhìn nàng nôn nổi, chỉ thở dốc liên hồi, Phùng Vận bước tới an ủi:

"Ngươi g.i.ế.t thì cũng sẽ g.i.ế.t ngươi. Ngươi chỉ là tự vệ mà thôi, ngươi sai."

"G.i.ế.t!" Tiếng hò hét càng thêm dữ dội.

Đặng Quang chuẩn tổng tấn công .

Có vẻ bọn họ phát hiện bức tường phía nam tương đối yếu, bèn phái thêm nhiều binh sĩ leo lên, nọ chồng lên .

Phùng Vận liếc mắt một cái, lập tức hiệu cho mấy thị vệ.

"Thả tên!"

Tại mãi đến bây giờ mới b.ắ.n tên? Bởi vì vũ khí hạn, lượng tên càng khan hiếm.

Nàng đợi tới khi địch nóng vội mất bình tĩnh mới tay, như mới dễ khiến kẻ địch phán đoán sai lầm.

Phùng Vận cầm lấy chiếc loa nhỏ, rõ ràng chỉ từng khơi dậy khí thế của cả ngàn quân vạn mã.

"Đội một cung tiễn thủ lên!"

"Đội hai chuẩn !"

"Đội ba!"

"Bắn đám phản tặc đó thành cái sàng hết cho !"

Loading...