Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 278
Cập nhật lúc: 2025-02-27 16:52:58
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta thua .” Phùng Vận .
Bốn bề gió thảm mưa sầu, nàng rơi thiên la địa võng mà Bùi Quyết bày sẵn, đợi đến khi phát hiện thì cái bẫy còn đường thoát...
Phùng Vận bỏ cuộc, nhưng thành trì mất sạch, nếu tiếp tục đối cuộc, chẳng qua chỉ để càng thêm ngông cuồng đắc ý mà thôi.
Bùi cẩu rõ ràng là đang đùa bỡn nàng!
Phùng Vận phục: “Lại một ván nữa.”
Bùi Quyết đáp: “Vừa ai , một ván định càn khôn?”
Phùng Vận hít sâu một , ánh mắt dừng đôi con ngươi thâm trầm đen láy của Bùi Quyết, bỗng bật .
“Từ khi đó, tướng quân bắt đầu đào bẫy cho ?”
Bùi Quyết hờ hững: “Cậy mạnh khinh địch, kiêu binh tất bại.”
Phùng Vận hừ lạnh: “Vậy tướng quân dám đấu thêm một ván nữa ?”
Bùi Quyết dứt khoát đẩy tán quân cờ, đáp thẳng: “Không dám.”
Nếu lợi dụng lúc nàng khinh địch, thể thắng sảng khoái như ?
Đấu thêm một ván...
Không thể nào.
Bùi Quyết mặt đổi sắc: “Cách chơi như nhân phẩm, nữ lang thể bội tín.”
Phùng Vận tức đến mức phắt dậy.
Nàng căn bản để tâm chuyện hôn nhân hôn nhân, chỉ đơn thuần phục vì thua Bùi Quyết... kẻ bại tướng mười trận thua mười trong tay nàng, khiến nàng giận đến tóc tai bốc khói.
“Lại ván nữa! Ta nhất định thắng ngươi.”
Bùi Quyết cũng lên, thản nhiên khoác áo choàng, liếc nàng một cái.
“Ta còn quân vụ, nữ lang sớm nghỉ ngơi . Ba ngày kỳ hạn, ngươi và cứ chờ tin của Tiêu Trình.”
“Ta ...” Phùng Vận sắc mặt , thấp thoáng cảm giác , “Hôn nhân đại sự thể đùa cợt? Tướng quân dùng cờ lừa , hành vi của quân tử.”
“Ta quân tử.” Bùi Quyết lạnh nhạt, gương mặt lộ cảm xúc.
“Một, thắng đường đường chính chính. Hai, Tịnh Châu vây, thể sống khỏi Tịnh Châu còn . Trước mặt sinh tử, hôn phối tính là gì? Ba, vô ý cưới nữ lang, đây chỉ là kế sách tạm thời.”
Hắn sải bước rời .
Hiếm khi nhiều như , Phùng Vận thấy lý, nhưng nghĩ đến ván cờ thua oan uổng, trong lòng khỏi bực bội. Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thế cục thảm bại bàn, cả ủ rũ.
Tiểu Mãn bĩu môi, xòe tay mặt nàng.
“Nữ lang, đánh Tiểu Mãn để hả giận .”
Phùng Vận cúi đầu tay nàng, bất đắc dĩ hừ một tiếng, xếp bằng xuống.
“Ta chờ là .”
Nàng chẳng gì chịu thua.
Chỉ là kế lừa Tiêu Trình thôi, cứ theo ý .
Chờ Tiểu Mãn lui xuống, Phùng Vận nghỉ, nhưng hồi lâu vẫn ngủ , trong đầu là bàn cờ . Nàng diễn mấy , vẫn cảm thấy thua vì sơ suất, vì cờ nghệ của Bùi Quyết cao minh, mà vì bụng thâm hiểm, thắng bằng tâm kế, bằng kỳ nghệ.
Thao Dang
Nàng thừa nhận kém hơn Bùi Quyết.
Càng nghĩ càng thấy, đây chắc hẳn là kết cục của việc “hỏi trời”.
155- Châu mị Ngọc hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-278.html.]
Sáng hôm tỉnh dậy, Phùng Vận phát hiện ánh mắt của trong ngoài đều gì đó đúng.
Đại Mãn và Tiểu Mãn thấy nàng thức dậy, so với ngày thường càng thêm cung kính vài phần, nửa quỳ dâng .
“Chúc mừng nữ lang, hỉ sự lâm môn.”
“Chúc mừng nữ lang, chúc mừng nữ lang.”
Đêm qua Phùng Vận thua cờ, cả đêm chẳng ngủ yên, lúc đầu óc nặng nề, nhất thời phản ứng kịp, chỉ đón lấy chén nhấp một ngụm.
“Chúc mừng gì chứ? Quân Tề rút lui ?”
Tiểu Mãn phụt thành tiếng.
“Nếu quân Tề bại lui, nô tỳ cần tới chúc mừng nữ lang.”
Đại Mãn xen lời: “Sáng sớm nay, trong doanh trại truyền tin, đại tướng quân dùng thần đồng (*) hô hoán quân Tề, tạm ngừng chiến ba ngày, đợi đại hôn mới tiếp tục giao tranh. Trong ba ngày , dù quân Tề khiêu khích thách đấu, để tránh điềm , cũng ứng chiến...”
(*) Thần đồng: ống loa khuếch âm cổ đại.
Khóe mắt Đại Mãn thấp thoáng nét . Chủ tử thành chính thê, phận bọn họ cũng nước lên thì thuyền lên, chẳng còn chịu cảnh hổ nữa.
Phùng Vận hờ hững ừ một tiếng, “Truyền bữa sáng .”
Nàng chẳng mấy để tâm.
Chuyện vốn là kế sách của Bùi Quyết nhằm Tiêu Trình, kết quả của một canh bạc, dĩ nhiên đáng đặt nặng trong lòng.
Ăn sáng xong, nàng dẫn theo Đại Mãn và Tiểu Mãn ngoài, vòng qua chân tường thành, định tự thử khúc ca mà đồn rằng vô cùng cảm động của quân Tề, xem Tiêu tam công tử si tình nhường nào...
Tất nhiên, dẫu khúc ca nặng tình đến , Phùng Vận cũng tin thêm nữa.
Một rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tiêu Trình cũng , Bùi Quyết cũng , trong lòng Phùng Vận đều đề phòng, chỉ là sâu cạn mà thôi.
Không ngờ tới cửa chạm mặt Phù Dương Cửu. Y thấy nàng bèn chắp tay hành lễ.
“Phùng cơ, xin mời bước sang một bên.”
Phùng Vận đáp lễ, hiệu cho tỷ Mãn gia đợi tại chỗ, theo Phù Dương Cửu bước qua một bên.
“Phù Dương y quan điều gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì dám...”
Phù Dương Cửu mở miệng, một đội binh lính tuần tra qua, y ngậm miệng, ngượng ngập mỉm với Phùng Vận.
Chờ khi bóng khuất hẳn, y mới lén lút móc từ trong n.g.ự.c áo một quyển sổ nhỏ, hai tay dâng lên cho Phùng Vận.
“Xưa nay y giả nhân tâm (thầy thuốc tấm lòng nhân ái), tuyệt ý khinh nhờn Phùng cơ. Nếu chỗ đắc tội, xin nữ lang lượng thứ cho khổ tâm của .”
“Y quan ý gì?” Phùng Vận cúi đầu định lật xem, Phù Dương Cửu đưa tay ngăn .
“Xin nữ lang về phòng hãy .”
Nhìn nét mặt y chút tự nhiên, Phùng Vận đoán rằng trong đây điều khó , bèn cất sổ sách tay áo, hướng y thi lễ.
“Đa tạ chỉ điểm.”
Phù Dương Cửu chỉnh trang tư thế, nghiêm trang hành lễ.
“Ba ngày đại hôn, nữ lang đừng ngoài nữa, hãy ở nhà chuẩn .”
Phùng Vận thoáng sững sờ.
Đây chẳng qua chỉ là một nước cờ, vì coi như đại sự ?
Dẫn theo nha trở về doanh trại, dọc đường , binh lính gặp nàng đều liếc mắt , chờ nàng lưng thì xì xào bàn tán. Ánh mắt và thần sắc ẩn hàm ý tứ sâu xa, tuyệt đơn giản chỉ vì hôn lễ .
Song Phùng Vận thấu.
Về phòng, nàng sai Đại Mãn tìm Diệp Sấm thăm dò tin tức, thong thả lấy quyển sổ Phù Dương Cửu đưa, chậm rãi lật giở.