Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-02-25 18:57:44
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ta đến thăm . Không là ."
Bốn mắt , hai đủ sự ăn ý, cần rõ cũng hiểu suy nghĩ của đối phương.
Phùng Vận mỉm dịu dàng.
"Đại cần lo lắng sẽ ức h.i.ế.p . Biết , còn thể thử nắm bắt nữa?"
Ôn Hành Tố trong lòng dâng lên vị chua xót, miệng đắng ngắt. Đây là cảm xúc bình thường, tự nhắc nhở chính . Khẽ “ừm” một tiếng, mặt chỉ còn sự điềm đạm, ôn hòa như một vị trưởng, vẫn ngay ngắn như thường lệ.
"Yêu Yêu vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Phùng Vận : "Bùi Quyết đồng ý để thuộc hạ của , mà đại tin bản lĩnh của ?"
Nơi ngoài, Ôn Hành Tố cũng cần dè chừng gì, liền thẳng thắn : "Không tin Yêu Yêu, mà là Bùi Quyết …" Hắn thẳng Phùng Vận, nghiêm túc : "Thứ cho thẳng, là dễ nữ nhân nắm giữ."
Điều , Phùng Vận đương nhiên hiểu rõ.
Một nam nhân thể kiềm chế dục vọng, thể dễ dàng khác kiểm soát? … cũng là ngoại lệ, đúng ?
Nàng khẽ , cúi đầu nhấp một ngụm .
Ôn Hành Tố thấy nàng thêm, là trưởng cũng tiện xen quá sâu, đành thở dài một tiếng, chuyển sang nhắc đến Tiêu Dung.
Tiểu công chúa giam hai ngày, cơn giận tiêu tan, tinh thần cũng sa sút, năng gì nhiều, hôm nay thậm chí còn chịu ăn uống. Qua giọng điệu của Ôn Hành Tố, thể thấy chút lo lắng.
Phùng Vận chẳng để tâm.
"Chờ nàng đói đến cùng cực, tự nhiên sẽ ăn thôi, cần bận tâm."
Rồi nàng trêu ghẹo: "Đại đỡ cho nàng , để ý trưởng công chúa ?"
Ôn Hành Tố còn thể gì nữa?
Hắn chỉ im lặng, nuốt lời định .
Hắn đành lòng với Tiêu Dung, nhưng nàng cũng là tự chuốc lấy. Giờ đây ở trong tay địch, ăn uống, sỉ nhục là may mắn, thể đòi hỏi gì hơn.
"Hôm nay dạo một vòng trong thành, tình hình ở Tịnh Châu mấy khả quan. Nhà giàu còn thể cầm cự, nhưng bách tính phần lớn dự trữ đủ lương thực. Nếu vây hãm quá lâu, e rằng sẽ chuyện xảy …"
Hắn nhiều thêm.
Chuyện quân sự của quân Bắc Ung, thể nhúng tay, nhưng thấy tình cảnh mắt, với tư cách là từng thống soái, thể suy nghĩ theo góc độ đó.
Phùng Vận đáp: "Tịnh Châu vốn là một kho lương thực lớn, đừng thấy nơi nhỏ bé, nhưng đất đai màu mỡ, nguồn nước dồi dào, Hằng Khúc Quan trấn giữ, vì thế ai cũng nuốt trọn miếng t.hịt béo bở …"
Ôn Hành Tố cau mày: "Yêu Yêu gì?"
Phùng Vận chậm rãi : "Bách tính lương thực thì gì quan trọng chứ? Chỉ cần trong thành còn, trong nhà các thế tộc và hào môn còn, thì sợ cầm cự đến lúc phá vây."
Sắc mặt Ôn Hành Tố đổi.
Hắn xuất thế tộc, lợi ích liên kết với , từng nghĩ tới chuyện như . Trong mắt , xâm phạm tài sản của thế tộc là trọng tội thể tha thứ.
Phùng Vận để tâm…
Nàng tin chắc, Bùi Quyết càng tuân theo quy củ.
Nàng khẽ nâng chung , ánh mắt dần đổi.
"Đại , giúp một chuyện, ?"
Không trận g.i.ế.t giặc, cũng giúp quân Bắc Ung việc, chỉ là vì sinh kế của bách tính mà chạy vạy lo liệu. Trong mắt Phùng Vận, việc trái với tín niệm của Ôn Hành Tố.
"Đại yên tâm, là , sẽ gánh chịu tất cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-267.html.]
Nàng để Ôn Hành Tố việc , một là cứ vin lý do dưỡng thương mà sống lãng phí ngày tháng, tâm tình u uất, hai là giúp và Bùi Quyết dần hòa hoãn quan hệ.
Chỉ cần đại vì Tiêu Trình mà trận, kiếp bi kịch sẽ lặp …
Ôn Hành Tố xong suy nghĩ của nàng, trong lòng chấn động mạnh.
“Yêu Yêu, thể .”
Làm chuyện như , chắc chắn sẽ thế gia thiên hạ phỉ nhổ. Xã hội vốn là một xã hội thị tộc, những quy củ và truyền thống ăn sâu bén rễ, thể tùy tiện thách thức.
Tiếng của bách tính thể lưu truyền lâu dài.
đắc tội với thế gia thì sẽ đóng đinh cột nhục nhã mãi mãi, vĩnh viễn thể rửa sạch…
Nếu thể, Phùng Vận cũng .
nàng hiểu rõ sự định của thành Tịnh Châu lúc quan trọng đến mức nào đối với quân Bắc Ung. Nếu sụp đổ từ bên trong, thì đến lúc đó, quân Tề cần công thành, trong thành rối loạn .
Đã đến Tịnh Châu, thuộc hạ, giúp chủ công giải quyết hậu họa là bổn phận của nàng. Hậu cần thỏa, tiền lương, thì mới thể đảm bảo xông pha chiến trận, đại nghiệp mới thành.
“Đại , danh tiếng đối với chẳng tác dụng gì. Ta là kẻ điên, sợ ai? Dẫu cho thiên hạ đều bảo dùng sắc để nịnh bợ chủ tử, đủ chuyện xa, thì ? Còn chuyện con cháu đời nghĩ gì, cũng để tâm. Dù , cũng sẽ con cháu.”
Thao Dang
“Muội đang cái gì?”
Ánh mắt Ôn Hành Tố dừng nàng, dường như thấu tâm tư nàng.
“Có vì Bùi Quyết ?”
Phùng Vận trầm mặc một lát, khẽ đáp: “Là .”
---
Bùi Quyết đúng.
Tiêu Trình quả thực sẽ vì vài câu chửi mắng mà nổi giận.
Mưa lất phất rơi, Tiêu Trình tắm rửa y phục, cửa sổ bầu trời đêm trăng , bóng tối nhuốm màu ảm đạm.
“Bệ hạ.”
Bình An bưng đèn bước tới, thấy sắc mặt chủ tử trắng bệch, ngay cả môi cũng mất hết huyết sắc, y giật hoảng hốt, vội vàng lấy áo choàng phủ lên vai Tiêu Trình.
“Long thể là quan trọng nhất, bệ hạ hãy nghỉ ngơi .”
Tiêu Trình khẽ ừ một tiếng, xuống án thư, cầm một quyển sách lên.
“Ngươi lui xuống .”
Bình An quan sát sắc mặt của , cẩn trọng hỏi: “Tối nay cần triệu phu nhân thị tẩm ?”
Y hỏi dè dặt, mang theo chút thăm dò.
Dù ai cũng Phùng Thập Nhị nương thật sự to gan lớn mật, dám cổng thành chửi bệ hạ thậm tệ. Bệ hạ ngoài mặt nàng địch quân ép buộc, nhưng trong lòng chắc hẳn hận đến thấu xương, chỉ g.i.ế.t nàng cho hả giận thôi chứ?
Giờ phút , lẽ gọi vị phu nhân dịu dàng, ôn nhu đến hầu hạ bên cạnh, giúp bệ hạ giải tỏa cơn bực dọc mới .
Bình An thật sự lo lắng cho chủ tử.
Vừa dứt lời, Tiêu Trình liền ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt phong nhã mà cao quý bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, hiếm khi thấy.
“Ngươi chủ trẫm ?”
Bình An gượng, giọng chút run rẩy: “Nô tài dám, chỉ là nỡ bệ hạ như … Nhà nào mà chẳng thê sưởi ấm giường? Giữa mùa đông lạnh giá, bệ hạ chỉ một …”
Phùng phu nhân đến Hằng Khúc Quan nhiều ngày .