Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-02-25 18:57:39
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Vận đột nhiên thở dài, “Ta chẳng để chọc giận Tiêu Tam, giúp tướng quân hả giận ?”

Bùi Quyết hỏi: “Vậy những lời nàng , sự thật ?”

Phùng Vận nhướng mày, suýt bật thành tiếng.

“Tướng quân , khi Vương Lãng và Gia Cát Lượng đấu khẩu chiến trường, Vương Lãng từng chỉ trích Gia Cát Lượng tự cho tài giỏi, so sánh bản với Quản Trọng, Nhạc Nghị, ngược thiên lý, phản bội nhân nghĩa. Lời lẽ của ông đầy khí phách, lý lẽ rõ ràng, vẫn Gia Cát Lượng chọc giận đến c.h.ế.t?”

Bùi Quyết gì.

Phùng Vận tiếp tục: “Tướng quân, đấu khẩu ở lý lẽ, càng cần xét xem nó sự thật . Chỉ cần thể đối phương mất bình tĩnh, đó chính là tiên cơ, cớ gì ?”

Bùi Quyết thản nhiên đáp: “Nếu Tiêu Tam vì mà tức giận, xứng đối thủ của .”

Phùng Vận im lặng.

Đã đến lúc nhận sai.

Nàng thừa nhận: “Ta suy xét đến cảm nhận của tướng quân, khiến tướng quân khó xử, là sai.”

Thao Dang

Nói , nàng chắp tay thi lễ, cúi đầu hành lễ thật sâu.

Bùi Quyết nheo mắt nàng.

Miệng thì nhận sai, nhưng từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng toát lên sự quật cường.

Hắn kéo tay nàng qua.

Cơn gió lạnh đầu thành thổi đến, bàn tay nàng lạnh ngắt, làn da trắng mịn như tuyết ửng lên chút sắc hồng, mềm mại tựa như xương khi lọt lòng bàn tay .

Hai bàn tay đan xen, tựa như thở của hai quấn lấy .

Bùi Quyết bỗng thấy bụng căng thẳng, giọng trầm thấp mấy phần:

“Nàng sợ danh tiếng ảnh hưởng ?”

Phùng Vận cảm nhận khi mười ngón tay họ đan , biểu cảm mặt thoáng biến đổi, nàng bật một cách hồn nhiên.

“Ta còn danh tiếng gì chứ? Bị thiên hạ chê thì nào?”

Bùi Quyết cau mày, nhưng nàng tiếp:

“Ta vốn tưởng rằng tướng quân từ lâu chẳng màng danh tiếng, quan tâm đến điều đó nữa… Huống hồ, việc từng hứa gả cho Tiêu Tam là sự thật, ngày cưới định, lễ thành hôn cũng thành một nửa, bao giờ che giấu chuyện . Chẳng lẽ tướng quân chê bai vì điều ?”

“Thật ?” Giọng Bùi Quyết lạnh lùng.

Không đợi nàng kịp phản ứng, đột nhiên ôm lấy nàng, đặt nàng ngang đùi .

Phùng Vận giật , kịp thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Bùi Quyết thẳng mắt nàng: “Chẳng lẽ vì nàng còn vương vấn tình xưa?”

Hắn mạnh tay kéo áo giáp nhẹ của nàng, tháo nó .

Hành động khiến Phùng Vận cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nàng thể chống sức mạnh của , lớp áo giáp trượt xuống, cơ thể nàng cũng theo đó mà lả , vô tình cọ sát , tạo một va chạm nhỏ nhưng khiến cả hai cùng khựng .

“Buông .” Phùng Vận .

Bùi Quyết chậm rãi nới lỏng tay, động tác thong thả như thể cố tình kéo dài cảm giác tiếp xúc.

Nàng hít sâu, mặt đỏ bừng, nhân cơ hội dậy, nhưng bàn tay đặt lên eo nàng, mạnh mẽ giữ nàng .

Tên khốn !

Phùng Vận thầm rủa trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí còn nhẹ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-264.html.]

“Tướng quân hôm nay hành xử lỗ mãng thế?”

Bùi Quyết vân vê vành tai đỏ ửng của nàng, vẻ mặt lạnh lùng hơn thường ngày, nhưng trong đáy mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm.

Hắn vỗ nhẹ lên chân nàng, giọng khàn khàn: “Tách .”

147- Trừng phạt trừng phạt.

Bùi Quyết nhướng mày nàng. Khuôn mặt trắng mịn của nàng vì tình huống bất ngờ mà đỏ lên.

Nàng nhúc nhích.

Ánh mắt nàng dừng .

Hôm nay trời u ám, ánh sáng trong phòng lúc sáng lúc tối, nàng nam nhân .

“Muốn chọc giận Tiêu Tam, đây mới là cách nhất.” Hắn kéo tay nàng đặt lên , giọng trầm thấp: “Nàng cùng tận hưởng niềm vui ?”

“Cách cũng tệ.” Phùng Vận tránh thoát, liền cắn lên cổ một cái, đó nở nụ hài lòng, nét mặt đầy vẻ quyến rũ.

“Rõ ràng là chuyện vui vẻ của đôi bên, tướng quân chỉ cần một tiếng, tức giận?”

Nàng đồng ý dứt khoát, nhưng gương mặt Bùi Quyết hề nét vui vẻ, chỉ ánh mắt sâu thẳm như hồ nước trong đêm, phức tạp khó đoán.

Hắn như thể còn kiên nhẫn.

“Nàng thực sự chịu hậu viện của ?”

“Ừ.” Phùng Vận đáp.

Bùi Quyết , nhẹ nhàng nhéo eo nàng.

Lực đạo khẽ, như một sự trêu chọc, nhưng mang theo một chút đau rát, tựa như một dòng điện tê dại lướt qua.

Phùng Vận khá nhạy cảm, kiềm phát một tiếng rên nhẹ, khiến Bùi Quyết càng hứng thú, bàn tay mạnh mẽ giữ lấy eo nàng, đặt nàng tư thế cố định, để nàng trốn thoát.

“Nàng và nàng chỉ là đôi nam nữ hoan ái, ràng buộc?”

“…” Phùng Vận nghĩ thầm, đám quân sĩ trong doanh trại quả thực hề kiêng kỵ chuyện tục tĩu. Ngay cả một đại tướng quân như Bùi Quyết cũng thể những lời hề chớp mắt.

Tiêu Tam, một công tử danh giá luôn tuân thủ quy củ, dù gấp gáp đến cũng sẽ thốt những lời như

“Đang nghĩ đến Tiêu Tam ?” Bùi Quyết chăm chú nàng, nhận nàng lơ đễnh, liền nâng cằm nàng lên, ép nàng thẳng .

Hắn thô lỗ, nhưng mang theo áp lực như cơn bão sắp đổ bộ.

Phùng Vận tức giận đến mức cắn .

Không cắn trúng, nhưng nhào nặn đến mức tiếng rên khẽ cũng run rẩy.

“Thỉnh tướng quân yên tâm, sẽ hối hận.”

Bùi Quyết: “Biết .”

Lời còn dứt, cúi đầu hôn xuống, từ cao xuống nàng. Hàng mi dài của Phùng Vận khẽ rung động, gương mặt lộ vẻ căng thẳng rõ ràng, nhưng dừng , chỉ dùng một tay dễ dàng cởi bỏ lớp áo trong của nàng.

Tim Phùng Vận chợt thắt , nàng vội nắm lấy cánh tay rắn chắc của : “Tướng quân…”

Bùi Quyết gì, chỉ lặng lẽ nàng chằm chằm.

Phùng Vận thở một , buông tay: “Ngài cứ tự nhiên.”

Sau khi sống , nàng cách chiều chuộng bản , ngay cả lớp vải mặc sát da cũng chọn loại nhất, mềm mại như sương mù mỏng manh. Bùi Quyết hành động nhanh, nhanh đến mức nàng kịp suy nghĩ hối hận, mái tóc dài của nàng rối tung, buông xõa làn da trắng mịn như sứ, để lộ một mảng xuân sắc mơ hồ.

Cảnh sắc kiều diễm phơi bày ngay mắt, Bùi Quyết tiện tay ném cây trâm, giữ c.h.ặ.t tay nàng lưng, kéo gần, cúi đầu tìm kiếm hương vị ngọt ngào, đầu lưỡi nhẹ nhàng mút lấy, phát tiếng chậc khẽ.

Phùng Vận cảm thấy xương cốt mềm nhũn, bắt đầu hoảng loạn.

“Tướng quân…” Giọng đổi, thể câu chỉnh, mỗi khi căng thẳng thể nàng run lên dữ dội, như thể chịu một nỗi ủy khuất to lớn.

Loading...