Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 263
Cập nhật lúc: 2025-02-25 18:57:37
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-02-25 18:57:37
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Chiếc đại loa bên trong huyền diệu gì, hiệu quả khuếch âm cực mạnh, âm sắc còn dễ , mắng trận ưu thế áp đảo.
Quân Tề bên ngoài thành tức giận nhảy dựng.
Có mấy binh sĩ chịu nổi sự sỉ nhục , bất ngờ bước khỏi hàng, xếp thành một hàng ngay ngắn, vén vạt áo, kéo quần xuống nhắm về phía tường thành, tiểu tiện "thị uy" hò hét.
Lời lẽ bẩn thỉu, hành động xí.
Bọn họ nữ lang lầu thành là Phùng Thập Nhị nương, vẫn dùng cách sỉ nhục của nam nhân với nữ tử...
Phùng Vận phản ứng gì, dù cũng cách xa.
Nàng cũng chẳng quan tâm quân Tề gì, càng bận tâm đến việc bọn họ dùng hành vi thô tục để đáp trả.
Hai quân đối trận, địch đôi bên, vốn dĩ thiện lương...
Bùi Quyết xòe tay, “Lấy cung đến.”
Trên lầu thành đặt một cây cung dài, cung lớn gấp mấy cung tiễn bình thường, lực kéo mạnh, tầm b.ắ.n xa, thường căn bản thể kéo nổi.
Chỉ thấy Bùi Quyết nhận cung từ tay Tả Trọng, nhanh gọn lên dây, nheo mắt, cằm khẽ nâng, nhẹ nhàng phát lực kéo căng dây cung như trăng rằm, động tác mạnh mẽ ưu mỹ, trong chớp mắt, một mũi tên sắc bén lao vút ngoài...
Vút!
Mũi tên rạch ngang trung.
Vài binh sĩ hành vi thô tục nhất thời hoảng hồn, kịp kéo quần lên vội vàng bỏ chạy, đội quân Tề cũng vô thức lùi về , rối loạn cả trận hình.
Mũi tên rơi xuống, cắm thẳng chân một kẻ.
“A!!!”
Tiếng thét thảm thiết vang vọng trời cao.
Lầu thành vang lên tiếng hoan hô chiến thắng.
“Tướng quân thần lực, bách trượng xuyên dương!”
“Uy vũ!”
“Đại tướng quân uy vũ!”
Tiếng hô rung trời, xé rách gian.
Phùng Vận cũng kinh ngạc.
Thao Dang
Nàng như binh sĩ reo hò, la hét, thậm chí còn kịp thốt lên một tiếng tán thưởng, nhưng mũi tên b.ắ.n trúng lòng nàng.
Phùng Vận thích dáng vẻ Bùi Quyết cưỡi ngựa b.ắ.n tên, eo hông lay động, gió rít phần phật, đường nét căng đầy sức mạnh, rõ ràng mà mạnh mẽ.
Nàng đang tự suy xét, kiếp cũng vì phong thái lưng ngựa của Bùi đại tướng quân hấp dẫn mà chịu khổ ...
Bùi Quyết trầm mặc buông cung tên, bước tới nắm lấy cổ tay nàng.
“Đi thôi.”
Đám đông tự động tách .
Phùng Vận ngây .
Nàng bắt gặp ánh mắt của Ôn Hành Tố, ánh mắt quan tâm, xen chút bất mãn.
Phùng Vận sợ suy nghĩ nhiều, gây thêm phiền phức, liền mỉm .
“Đại , mau xem cái loa.”
Ôn Hành Tố gật đầu, một lời.
Ánh mắt dõi theo bóng hai xa dần, mới thu , lá cờ lớn thêu chữ "Bùi" tường thành.
Lặng lẽ đó.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-263.html.]
Bùi Quyết im lặng suốt dọc đường.
Về đến chỗ ở, vẫn buông tay Phùng Vận, kéo nàng thẳng nội thất, dáng mạnh mẽ, mắt đầy hàn ý.
Đại Mãn và Tiểu Mãn liếc , cẩn thận bưng nước , vén rèm, Bùi Quyết đột nhiên nghiêng mắt.
“Ra ngoài.”
Tiểu Mãn theo phản xạ lùi hai bước.
Đại Mãn run tay, nước tràn ngoài.
Thiên hạ ai cũng Bùi Quyết bạo ngược, g.i.ế.t thành tính, nhưng từ khi họ quân doanh đến nay, từng thật sự chứng kiến nổi giận. Hắn chỉ ít lời, biểu cảm, chứ giống bây giờ, như sát thần giáng thế, toát khí lạnh khiến sợ hãi.
Tiểu Mãn Phùng Vận dáng cao lớn của đại tướng quân che khuất, suýt nữa bật .
“Nữ lang, chuyện ... chuyện là ?”
“Xuống .” Phùng Vận mỉm .
Đại Mãn và Tiểu Mãn chần chừ một lát, “Vâng.”
Rèm hạ xuống vội vàng, một cơn gió nhẹ lùa qua, lướt qua làn lông tơ mặt Phùng Vận, ngưa ngứa, khiến nàng nổi da gà.
Nàng sợ Bùi Quyết như Đại Mãn và Tiểu Mãn, nhưng lực đạo cổ tay vẫn khiến nàng hoảng.
“Tướng quân?” Nàng lặng lẽ , hít thở chậm rãi.
Bùi Quyết lên tiếng, kéo tay Phùng Vận giúp cởi giáp, ánh mắt chằm chằm nàng như con mồi sắp bụng.
Phùng Vận giỏi việc , cúi mắt loay hoay một lúc mới giúp cởi xuống đặt sang bên, xoay lấy ấm nước án thư, cúi ...
Bùi Quyết từ ôm lấy nàng.
“Tướng quân?” Phùng Vận rơi lòng mà giãy giụa, đầu : “Không khát ?”
Yết hầu rắn rỏi khẽ động.
Hắn đáp: “Khát.”
Trên chiếc ghế gỗ bên màn trướng đặt một bàn thấp, Phùng Vận kịp phòng kéo xuống, lúc hạ đụng bội kiếm của , đau đến mức thầm rủa một tiếng, thấy lạnh lùng sang, nàng liền cong môi, dịu dàng .
“Tướng quân tức giận, là vì quấn n.g.ự.c lên thành, khiến ngài vui? Hay vì lời trận, hợp ý ngài?”
Bùi Quyết cúi đầu, đường nét góc cạnh rõ ràng của cằm căng chặt, giống cây cung thành khi nãy, đẽ tinh xảo, ẩn chứa sức mạnh vô hạn, thể lấy mạng bất cứ lúc nào.
“Nàng là thê tử của Tiêu Trình, của Bùi Quyết ?”
Bốn mắt , Phùng Vận nhẹ nhàng mím môi.
“Dám hỏi tướng quân, nữ lang mắt ngài, là thuộc hạ của tướng quân, là thất?”
Bùi Quyết nụ giữa hàng mày nàng.
“Nơi trung quân trướng.”
“Vậy hiểu . Là chuyện riêng.”
Nàng suy nghĩ một chút, bình thản đáp:
“Ta thê tử của Tiêu Trình. Tất nhiên, cũng của tướng quân.”
Giọng điệu nặng nhẹ, là một câu trần thuật, lấy lòng, cũng sợ hãi. Đây là cách mà Phùng Vận giữ với , tiến thêm, cũng lùi bước, một cách vi diệu.
“Rất .” Ánh mắt Bùi Quyết rơi gò má trắng như tuyết của nàng, “Vậy vì lầu thành, nàng tự nhận là thê tử của Tiêu Trình?”
Đại tướng quân nắm giữ sinh sát, uy nghiêm cần giận dữ.
Nếu là kiếp , Phùng Vận lẽ sẽ quỳ xuống nhận sai, cầu tha thứ.
nàng vô ích.
Nam nữ đời như hai cực âm dương, chỉ khi cân bằng mới thể hòa hợp. Sợ hãi cũng như thích thú, nếu quá nhiều, sẽ chịu thiệt cả đời.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.