Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 251

Cập nhật lúc: 2025-02-24 08:10:10
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đi thôi, ngoài dùng bữa. Ta đói ."

Bùi Quyết động tác nàng giấu đồ rương gỗ, ánh mắt trầm xuống.

Hắn nhớ đến hôm đó trong phòng nàng rơi thế ngọc cùng Miến linh, liếc qua chiếc rương bí ẩn nhưng gì thêm, cất bước .

Phùng Vận bóng lưng , thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để Bùi Quyết công dụng của thứ , chỉ e sẽ phát điên mất.

Trên bàn ăn bày hai cái màn thầu, một bát canh sợi mì vụn, đơn giản đến mức thể đơn giản hơn. Phùng Vận liếc mắt qua, gì, nhưng trong lòng chút chua xót.

Dân sinh ở quận An Độ cũng chẳng hơn là bao, nhưng thương lộ thông suốt, trong chợ vẫn thể mua hàng hóa. Trong tay nàng tiền, những ngày gần đây sống cũng tệ. Nàng ngờ rằng khẩu phần ăn của quân Bắc Ung kém đến , đường đường một Đại tướng quân mà cũng chỉ thế ...

Bùi Quyết nhận sự đổi trong sắc mặt nàng, khẽ nhíu mày.

"Không hợp khẩu vị?"

Phùng Vận cầm đũa gắp một cái màn thầu.

"Ngày nào tướng quân cũng ăn thế ?"

"Ừ." Bùi Quyết để ý lắm, đẩy bát canh sợi mì đến mặt nàng, cầm màn thầu lên ăn. Động tác của thô lỗ, nhưng tốc độ nhanh, chỉ trong nháy mắt, một cái màn thầu chui tọt bụng .

Phùng Vận đến ngây .

Bùi Quyết thản nhiên :

"Tịnh Châu như An Độ, chỉ là một tòa cô thành, trong thành lương thực thể chống đỡ bao lâu còn , thể tiết kiệm thì tiết kiệm."

Phùng Vận hiểu rõ, những chiếc màn thầu bằng bột mì trắng , dân thường còn chắc mà ăn. Xét cho cùng, đây lẽ là thứ nhất mà Bùi Quyết thể lấy lúc . Có đồ ăn, nàng tất nhiên sẽ ghét bỏ, vốn dĩ nàng cũng đến đây vì ăn uống.

"Ta , kén ăn."

Bùi Quyết liếc nàng một cái, gì.

Nàng chu , ôn thuận, nhưng cũng lạnh nhạt, mang theo sự đoan trang mà một nữ lang thế gia nên .

Bùi Quyết thể cảm nhận thái độ của nàng đối với chút khác lạ, nhưng thói quen tìm hiểu sâu hơn.

Hồi lâu, chậm rãi : "Canh sợi mì vụn dùng cá giếc hầm, Ngao Thất nàng thích ăn cá."

Hiếm khi nhiều như , nhưng chẳng chữ nào khiến Phùng Vận .

Một là nàng căn bản thích ăn cá đến mức đó. Hai là Ngao Thất mất tích lâu, cữu cữu như hề lấy một câu quan tâm. Nói là kẻ lạnh lùng vô tình, e rằng còn là đang tâng bốc. Người xem căn bản chẳng trái tim.

Phùng Vận ăn chậm, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc bàn ăn.

Những lễ nghi khắc sâu xương tủy từ nhỏ, thể sửa đổi.

Bùi Quyết ăn xong, chỉ yên lặng nàng.

Phùng Vận cũng gì, lặng lẽ ăn nửa cái màn thầu, uống một bát canh sợi mì vụn no.

"Tướng quân đưa ?"

Hai đều nhắc đến chuyện giường, nhưng Phùng Vận vẫn nhớ lời .

Bùi Quyết liếc nàng, thêm gì. Hắn cầm lấy phần thức ăn nàng ăn hết, chút khách khí mà ăn sạch, đó lạnh lùng dậy bước ngoài.

Phùng Vận sững sờ.

Chốc lát , , mang theo Tả Trọng, tay còn bưng một bộ giáp trụ.

Không loại trọng giáp như Bùi Quyết, mà là khinh giáp, chỉ các bộ phận yếu hại bảo vệ bằng mảnh sắt, mặc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Phùng Vận chút bất ngờ, về phía Bùi Quyết.

Bùi Quyết thản nhiên :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-251.html.]

"Thay ."

Hắn rõ ý gì, Phùng Vận cũng hỏi, chỉ khẽ đáp để hai nha mang bộ khinh giáp phòng y phục.

Đại Mãn và Tiểu Mãn từng hầu hạ ai mặc loại y phục , tò mò phấn khích.

Thao Dang

Rèm buông xuống, Phùng Vận cởi áo ngoài, Tiểu Mãn lập tức thở dài.

“Nữ lang thật trắng quá…”

Nàng từng thấy ai làn da nào mềm mịn, trắng nõn hơn Phùng Vận, trong lòng ngưỡng mộ cảm thán. làn da thế cũng một nhược điểm, chỉ cần để chút dấu vết nào cũng sẽ cực kỳ rõ ràng.

Thay y phục xong, Phùng Vận tỏ vẻ gì, nhưng Tiểu Mãn càng càng bất bình.

“Đại tướng quân thật chẳng thương hương tiếc ngọc, nữ lang vốn yếu ớt thế , nỡ để nàng nông nỗi …”

Đại Mãn nghĩ đến chuyện Đại tướng quân đang ở bên ngoài, nếu thính lực một chút, thể sẽ thấy lời , liền vội vàng hiệu cho Tiểu Mãn im lặng, nhưng ánh mắt vẫn kìm mà liếc Phùng Vận.

Một thể như tuyết ngọc thế , khi điểm lên sắc đỏ càng thêm đáng thương, kiều diễm vô cùng. Đừng là nam nhân, ngay cả nữ nhân thấy cũng nhéo một cái, huống hồ Đại tướng quân sẽ dùng bao nhiêu lực để nâng niu nàng đây…

Thế nhưng, vì hai vẫn kết quả gì?

Tiểu Mãn trong lòng Đại Mãn đang nghĩ gì, chỉ tặc lưỡi ngừng, đôi mắt đỏ hoe vì đau lòng.

“Nữ lang, đại tướng quân đánh ?”

Nàng còn nhỏ tuổi, chẳng hề hiểu chuyện trong phòng, Phùng Vận cũng sợ Bùi Quyết thấy, liền nhẹ ho một tiếng.

“Mau mặc , Đại tướng quân đang đợi.”

Tiểu Mãn bĩu môi, thêm nữa, nhưng trong lòng càng thêm bất mãn với Đại tướng quân, cảm thấy chuyện nam nữ thật đáng sợ. Một trông điềm tĩnh lạnh lùng như Đại tướng quân cũng thể khiến nữ lang mệt mỏi thế . Nếu gặp kẻ thô lỗ hung bạo, chẳng còn mất mạng ?

Ba mỗi một tâm tư, giúp Phùng Vận mặc khinh giáp, đó búi tóc thành kiểu của nam nhân, mới cùng bước ngoài.

Bùi Quyết còn ở trong phòng.

Hắn đang chuyện với Đặng Quang ngoài sân, Phùng Vận thấy sắc mặt hai nghiêm trọng, liền mái hiên chờ, tiến lên.

Bùi Quyết thấy nàng , gì đó với Đặng Quang. Đặng Quang ôm quyền đáp lời, đó đầu liếc Phùng Vận.

Vốn chỉ là một cái liếc mắt vô tình, nhưng ngờ chạm dung nhan khuynh sắc, khiến y vô thức sững , mặt lộ rõ kinh ngạc lẫn kinh diễm.

Chỉ là một bộ y phục, mà cả khí chất cũng biến đổi.

Mỹ nhân ở làn da, mà ở cốt cách. Hồng nhan tuyệt sắc chính là như . Khi khoác lên tà váy dài mềm mại, nàng là một nữ lang danh gia khuê tú yêu kiều quyến rũ, nhưng khi vận khinh giáp, tóc búi cao, nàng trở thành một nữ tướng oai phong lẫm liệt.

Bùi Quyết : “Ngươi lui xuống .”

Lúc Đặng Quang mới sực tỉnh, mặt đỏ bừng, cúi mắt ôm quyền.

“Mạt tướng cáo lui.”

Đợi Đặng Quang rời , Phùng Vận mới tiến lên, bắt chước lễ nghi của binh sĩ trong quân, hành lễ với Bùi Quyết, nhẹ giọng gọi:

“Đại tướng quân.”

Giọng nàng nhẹ như lông vũ, khẽ chạm lòng Bùi Quyết.

Ánh mắt trầm xuống, : “Đi theo .”

~~~~~~~~~

Phù Dương Cửu: Ta sai ? Một nữ lang thế , nam nhân nào nhung nhớ? Đồ thể để lâu, thời hạn chỉ mười ngày thôi đó, mến, mau mà tranh thủ

Phùng Vận: Hai các ngươi đây là gì ? Chiến thuật phu phu ?

Bùi Quyết: … Một đời danh hủy hoại chỉ trong chốc lát. Ngươi hại !

Phù Dương Cửu: Không ép một phen thì thành ? Nếu còn thành công, tự trận…

~~~~~~~~~

Loading...