Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-02-22 16:30:51
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại Mãn thấy giống nàng.

"Nữ lang, hôm nay tướng quân vẻ khác lạ..."

Nữ lang lười biếng duỗi , nhận lấy chén nước Tiểu Mãn đưa đến, súc miệng cúi đầu nhổ chậu đồng.

"Khác lạ thế nào?"

Đại Mãn đáp: "Tướng quân gọi nước, hình như là để tắm rửa."

Phùng Vận ngước mắt nàng .

Tắm rửa thông thường vốn gì kỳ lạ.

đó nàng dỗ thế nào cũng chịu cởi chiến giáp, mà bây giờ đầu tắm?

Đại Mãn tiếp tục: "Điều kỳ lạ hơn là Phù Dương y quan cũng ở chung một phòng với tướng quân, hai gọi nước đóng cửa , thị vệ canh gác bên ngoài, cho ai tới gần. Mãi một canh giờ mới , đó... đó nô tỳ trông thấy..."

Phùng Vận nheo mắt: "Trông thấy gì?"

Đại Mãn cắn nhẹ môi, do dự : "Phù Dương y quan lúc , sắc mặt đỏ bừng, bước chân lảo đảo, trán lấm tấm mồ hôi, tóc cũng... cũng ướt đẫm."

139- Người từ xương.

Phùng Vận khẽ giật .

Hai nam nhân đóng cửa cùng tắm rửa suốt một canh giờ, thêm dáng vẻ của Phù Dương Cửu như Đại Mãn miêu tả, thật sự khiến khó mà liên tưởng đến chuyện gì đó khó .

Chẳng trách...

Ngủ ngày vốn thoải mái bằng ngủ đêm, khi tỉnh dậy đầu óc cũng tỉnh táo bằng, suy nghĩ của Phùng Vận nhất thời lệch hướng.

"Thì ?"

Đại Mãn cúi đầu thấp hơn nữa, trong khi Tiểu Mãn vẫn ngây thơ hiểu chuyện.

"Nữ lang, dùng bữa trưa ?"

Trong phòng quá ấm áp, Phùng Vận đổ mồ hôi, trong lòng cũng thấy nóng bức khó chịu.

"Chuẩn nước , tắm ."

Tiểu Mãn lập tức vui vẻ: "Nô tỳ chuẩn sẵn từ sớm ạ!"

---

Phùng Vận thoải mái ngâm trong nước, thư giãn, những cảm xúc Bùi Quyết khơi lên để mặc lửng lơ, dần dần cũng phai nhạt.

Nàng quên bản đến đây để gì.

Với Bùi Quyết, nàng cũng nhất thiết bằng giá.

Đời , nếu "chí chẳng tại đây", nàng tôn trọng, thấu hiểu và chúc phúc, thu tâm tư là xong. Trên đời, cóc ba chân thì hiếm, nhưng nam nhân ba chân thì đầy rẫy, chẳng thiếu một .

Bước khỏi tịnh phòng, nàng gọi Tiểu Mãn:

"Đem rương gỗ tử đàn của đây."

Lần đến Tín Châu, nàng mang theo ít hành lý, nhưng chiếc rương hoa văn bằng gỗ tử đàn chỉ một, bên trong đựng vật phẩm quan trọng.

Tiểu Mãn nhanh chóng bê rương tới: "Đặt ở đây , nữ lang?"

Phùng Vận gật đầu, hiệu để rương ngay ngắn mặt đất, dặn dò: "Ngươi xem Đại lang quân dậy ? Trời trở lạnh , nhắc mặc thêm áo, đừng để nhiễm lạnh."

Tiểu Mãn bật khúc khích.

Đại lang quân trẻ con, mà nữ lang lúc nào cũng coi như trẻ nhỏ, còn chăm lo hơn cả bảo vật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-250.html.]

Tiểu Mãn tươi chạy ngoài, Phùng Vận mở rương, lấy mấy cuốn sách bọc kỹ bằng vải xanh, xếp gọn gàng bên mép giường, định bụng lát nữa sẽ ...

Rồi ánh mắt nàng dừng ở chiếc chuông gió nhỏ trong góc.

Chuông treo một quả tùng, bề mặt mài nhẵn bóng, kiểu dáng tinh tế, âm thanh trong trẻo...

Phùng Vận từ từ cúi , nhấc chiếc chuông gió lên, nhẹ nhàng lắc lư ánh sáng hắt qua khung cửa, lắng tiếng chuông ngân vang, đắm trong dòng suy tư...

"Tỉnh dùng bữa trưa?"

Nàng đầu, thấy Bùi Quyết trong vùng sáng tối giao thoa, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như cũ, hình cao lớn, vai rộng lưng thẳng. Hắn khoác trọng giáp, nhưng lớp áo lót bên trong mới, gương mặt cũng cạo sạch râu, thần sắc trông phần khác biệt.

"Ta đói."

Phùng Vận biểu lộ cảm xúc gì.

Sáng nay nàng ngủ với một bụng tức tối, nên giữ đúng dáng vẻ .

Chung sống với khác là một quá trình va chạm và thích nghi, nếu cứ mãi tỏ yếu thế mặt cũng chẳng ích gì. Nàng là chính , chỉ cần những gì khiến bản hài lòng.

Phùng Vận hờ hững hỏi như thể chỉ đang bàn chuyện thời tiết:

"Hôm nay quân Tề động tĩnh gì ?"

Bùi Quyết trầm ngâm giây lát: "Rất yên tĩnh."

Phùng Vận nhíu mày. "Đêm qua khí thế mạnh mẽ, g.i.ế.t tới tận cổng thành, đầy một ngày án binh bất động? Không giống phong cách của Tiêu Tam chút nào."

Thao Dang

Ánh mắt Bùi Quyết sâu thẳm: "Tiêu Tam hành sự, đáng lẽ thế nào?"

Phùng Vận suy nghĩ một lát lắc đầu: "Trận chiến đêm qua, lẽ chỉ đang thăm dò thực lực của tướng quân, đồng thời cũng là để định lòng quân."

Bùi Quyết lặng lẽ nàng, chờ đợi nàng tiếp.

Phùng Vận chậm rãi cất lời:

"Vây thành mà đánh, ắt sẽ hao tổn lương thảo. Thời gian kéo dài, triều đình tránh khỏi lời tiếng . Tân hoàng đăng cơ, trong triều chắc chắn những kẻ gièm pha. Trong quân doanh của Tiêu Tam cũng thiếu kẻ bất phục. Hắn thực sự công thành, mà chỉ mượn danh công thành để dò xét thực lực của Tịnh Châu, đồng thời dẹp yên những lời đàm tiếu..."

Chiến tranh vốn là , hư hư thực thực, chẳng qua chỉ bấy nhiêu.

"Đây chỉ là chút thiển ý của , mong tướng quân chỉ giáo."

Giọng điệu nàng công tư phân minh, vị trí của cũng đặt rõ ràng – một mưu sĩ. Như thể chuyện cãi vã đến đỏ mặt sáng nay từng xảy , nàng cũng chẳng còn là nữ tử kiêu ngạo lưng về phía , im lặng giường chỉ vì dỗ dành.

Bùi Quyết khẽ gật đầu, tỏ rõ thái độ, ánh mắt rơi xuống chiếc rương gỗ tử đàn.

"Đó là gì?"

Phùng Vận đưa chiếc chuông gió trong tay lên.

"Lần nhờ Tào Khai mang đến cho tướng quân một cái, ngài nhận ?"

Bùi Quyết khẽ ừ, nhận lấy chuông gió, lật qua lật xem xét, cúi nhặt lên một cuộn vải nàng tiện tay bỏ nắp rương.

"Thứ dùng để gì?"

Có hai cuộn vải, rộng ba ngón tay, nhuộm màu, giữ nguyên sắc vải thô sơ nhất. Chúng cắt may ngay ngắn, chất liệu vô cùng mềm mịn, thoạt giống băng vải dùng để băng bó vết thương, nhưng chút gì đó giống.

Nghe câu hỏi của , mí mắt Phùng Vận khẽ giật.

Nàng lập tức giật lấy từ tay .

"Vốn là chuẩn cho tướng quân, nhưng giờ còn cần dùng nữa ."

Bùi Quyết khẽ nhướng mày.

Hắn thoáng chút nghi hoặc, nhưng hỏi. Phùng Vận cũng như thấy, giải thích gì thêm. Nàng ném cuộn vải trong rương, cũng lấy chiếc chuông gió từ tay , bỏ trong, đóng nắp rương , cho cơ hội chạm thế giới riêng của nàng nữa.

Loading...