Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-01-09 16:15:15
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng trai trẻ tuấn tú lợi thế trời ban, Hàn bà bà Ngao Thất thế nào cũng thấy vui mừng, kể hết những điều về mặt Phùng Vận.

Cuối cùng, thấy Phùng Vận nhíu mày, bà mới đổi chủ đề.

"Cũng trách Ngao thị vệ căng thẳng, , hơn một nửa gia đình trong thành hết lương thực, vỏ cây ở hẻm Liễu Tảo cũng sắp lột sạch. Sáng nay, ở cổng Đông Giác lóc thảm thiết, sai hỏi, hóa là tiểu nữ nhi nhà Xuân nương c.h.ế.t đói... An Độ bây giờ đúng là một thành chết. Nếu cứ tiếp tục thế , sẽ nhiều c.h.ế.t đói hơn..."

Phùng Vận cầm bát lên, lặng lẽ uống cháo.

Nàng ăn nhiều, no bảy phần liền dừng đũa, phần còn để họ chia .

Tiểu Mãn ăn thỏa mãn, "Giá mà ngày nào cũng t.hịt thì ."

Hàn bà bà mắng nàng, "Quầy cá hàng t.hịt đóng cửa từ lâu, tiếng lợn kêu cũng thấy, lấy thịt? Đồ ham ăn đừng mơ mộng."

Phùng Vận , bình luận.

Trong thành chắc chắn tích trữ nhiều lương thực.

Không chỉ các cửa hàng gạo, mì hàng tồn, mà nhà phú thương hào gia càng của cải dày, chiến tranh, họ thể chuẩn ? Đâu ai cũng như Phùng Kính Đình, đốt sạch bỏ .

Phùng Vận trong lòng tính toán.

"Tiểu Mãn, bảo trong phủ nửa canh giờ nữa đến Thanh Sơn đường lệnh."

---

Phùng Vận là chủ nhân của những trong phủ, nhưng phủ của nàng.

Một nữ lang yếu đuối chủ, trong lòng gia nhân khó tránh khỏi khinh thường, dù đó là ân nhân cứu mạng, nhưng nữ chủ nhân quá hiền hòa, hạ nhân khó tránh lơ là.

Phùng Vận rõ điều .

"Tập hợp ở Thanh Sơn đường, là để chuyện với các ngươi, thế đạo nguy nan, thiên hạ khó thái bình, chúng như con kiến hôi nên sống thế nào?"

Hạ nhân đều lơ đãng, nàng ngây ngốc.

Phùng Vận thấy câu trả lời, bảo Tiểu Mãn mang ống đũa đến.

"Mọi kỹ."

Bên xì xào bàn tán, nữ lang hành sự kỳ lạ gì.

Phùng Vận cúi mắt, lấy một chiếc đũa từ ống tre, dùng lực bẻ.

Đũa gãy.

Trong Thanh Sơn đường đầy ánh mắt nghi hoặc.

Phùng Vận gì, lấy một nắm đũa từ ống tre, mười chiếc, nắm trong lòng bàn tay.

"Kết cục của một chiếc đũa các ngươi thấy, bẻ một cái là gãy. Vậy nếu là một nắm đũa thì ? Vô chiếc đũa cùng , ai thể dễ dàng bẻ gãy?"

"Không bẻ , bẻ ."

"Vậy các ngươi hiểu đạo lý gì ?"

Gia nhân thích động não suy nghĩ vấn đề, chủ nhân , họ , nhưng lời của Thập Nhị nương thâm thúy, như bừng tỉnh, lớn tiếng :

"Một thì chết, đoàn kết thì sống."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-25.html.]

"Một chiếc dễ gãy, mười chiếc cong..."

"Đồng lòng hợp sức, việc lớn thành công!"

Khát vọng sinh tồn là bản năng, trong Thanh Sơn đường, rôm rả bàn tán, khí thật náo nhiệt. Phùng Vận hài lòng , đợi khi tiếng chuyện lắng xuống, nàng mới dậy từ bàn, lớn giọng :

“Muốn bó đũa vững chắc, thì tuân theo quy tắc của đũa. Không quy tắc của Phùng gia ở Hứa Châu, mà là quy tắc của , Phùng Vận ở An Độ.”

“Các vị theo cố gắng việc, dám phú quý vinh hoa, nhưng no ấm vấn đề. Ta, Phùng Vận, hôm nay lập lời thề, từ nay về sẽ dẫn hướng tới ngày tháng , còn chịu cảnh đói khát nữa.”

Những mà Phùng Vận đưa từ trong đại lao cả nữ tỳ, gia dịch, lẫn thuộc của phủ thái thú và phủ nha, tổng cộng hơn năm mươi .

Thời buổi loạn lạc, tư binh thì khó mà tự bảo vệ, lúc cần cũng tiện. Phùng Vận xem danh sách, đếm những nam đinh trai tráng ba mươi lăm tuổi, tổng cộng hai mươi chín .

Nàng cầm bút, đặt tên cho đội ngũ là “Mai Lệnh.”

Sau đó, giao cho hình Khải Bính của phủ nha đây phụ trách huấn luyện.

Khải Bính xuất từ gia đình binh tá, khi Phùng Kính Đình còn tại vị, từng phụ trách tuần tra và hộ vệ cho phủ thái thú. Vì cưới vợ sinh con lập gia đình ở An Độ nên cùng Phùng Kính Đình chạy xuống phía Nam.

Phùng Vận cho rằng một nam nhân trong thời khắc sinh tử mà bỏ thê nhi để tự chạy thoát, chính là trách nhiệm.

Giao cho Khải Bính, nàng yên tâm.

Khải Bính kinh ngạc thôi: “Nữ lang tin ?”

Phùng Vận chẳng lý do gì để tin.

nàng cũng , những chắc tin nàng, Phùng Vận.

“Ngươi chỉ cần để ăn no mỗi ngày, rèn luyện cơ thể , lệnh là . Những chuyện khác cần lo, giao cho .”

Hội nghị ở Thanh Sơn đường kết thúc, lục tục tản .

“Ăn no, ai mà ăn no? lương thực ở , lấy gì mà ăn?”

“Trong phủ nhiều miệng ăn như thế, hai xe lương , cầm cự mấy ngày?”

“Thập Nhị nương tuổi còn nhỏ, từng trải qua chuyện đời, chỉ sợ lòng mà đủ sức. Trước mặt mạnh miệng như thế, nếu , e sẽ chê …”

Thao Dang

“Nhà nhà đều thiếu lương, ở chỉ đói mà chết. Chi bằng chúng cùng nữ lang trốn một chuyến? Nữ lang cứu mạng chúng , chúng một miếng ăn cũng để nàng chịu đói…”

“Tất cả im miệng cho !” Khải Bính cầm đại mã đao tới, uy phong lẫm liệt.

Hắn dáng cao lớn, từng là thuộc , phận cao hơn gia dịch và binh lính nhiều bậc.

Nhóm sợ , lập tức ủ rũ xếp đội hình.

“Đứng thẳng lên!” Khải Bính trừng mắt hổ, “Dáng lưng thẳng, đầu ngẩng cao cho !”

Khải Bính cầm hai mảnh thẻ gỗ, đó khắc dấu ấn hoa mai độc nhất vô nhị, ngay xuất phát từ tay Phùng Vận.

Trên đó là các quy tắc dành cho đội Mai Lệnh , ghi rõ ràng giờ nào dậy, giờ nào nghỉ, luyện tập khi nào, lương bổng bao nhiêu, ngày nghỉ mấy ngày.

Khải Bính thật hiểu vì Thập Nhị nương những điều .

Những phần lớn là gia phó, đều thuộc hộ tịch của chủ nhà, tổ tiên đều nô bộc cho Phùng gia ở Hứa Châu, việc cho chủ nhà vốn dĩ là bổn phận.

Thập Nhị nương nhất quyết cắt đứt với họ Phùng ở Hứa Châu, đổi danh phận, lập quy tắc mới cũng là lẽ thường.

Mặc dù hiện tại lương bổng chẳng mua gì, còn hứa hẹn về tương lai cũng chẳng thể thấy ăn , nhưng Khải Bính cảm thấy gì đó khác biệt.

Loading...