Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 249
Cập nhật lúc: 2025-02-22 16:30:49
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nói đủ thì xem bệnh ."
Phù Dương Cửu hít sâu một để giữ bản tức c.h.ế.t.
"Vọng Chi." Y chằm chằm Bùi Quyết, "Ngươi thật cho , là ngươi thích Phùng nữ lang, còn điều gì khác bận tâm? Không chẩn đúng bệnh, kê đơn?"
Thao Dang
Bùi Quyết trầm mặc chốc lát, "Chờ thêm …"
"Ngươi còn chờ gì?"
Yết hầu Bùi Quyết khẽ động. Dưới ánh mắt dò xét của Phù Dương Cửu, dáng vẻ non nớt của Phùng Vận thoáng hiện lên trong đầu . Hắn cố ý, nhưng vẫn khó kiềm chế mà sinh vài suy nghĩ đắn. Tâm thần xao động, liền cảm thấy một luồng nhiệt khí rối loạn trong bụng, lập tức siết c.h.ặ.t nắm tay để giữ vững bản .
"Chờ thêm chút nữa. Nàng còn nhỏ."
"Ta, … Mẹ nó chứ!" Phù Dương Cửu suýt nữa nhảy dựng lên. "Vọng Chi , tiểu xin bái phục! Mười bảy tuổi, phụ nhân sinh hài tử , ngươi sợ nàng chịu nổi ?"
Phù Dương Cửu kích động đến mức ngừng buông lời mắng chửi.
Dù y cảm thấy đây lý do thực sự khiến Bùi Quyết chạm Phùng Vận, nhưng lý do cũng lý. Ông trời ban tặng ưu ái, thiên phú dị bẩm là chuyện , nhưng với một nữ lang mềm mại từng trải sự đời mà , đó là một chuyện khó khăn. Nhất là với một kẻ như của y, chắc hiểu chuyện phòng the. Nếu lỡ thô bạo một chút, e rằng khi còn xảy án mạng.
Phù Dương Cửu bực bất lực.
"Cả đời đại phu, lo lắng đến chuyện trong quần của ngươi."
Lời thô tục, nhưng cơn giận là thật. Đêm qua, y còn mơ thấy Bùi Quyết và Thập Nhị nương thành chuyện, trong mơ y gấp đến mức xông lên đẩy một cái.
Phù Dương Cửu vò đầu bứt tóc, suy nghĩ một hồi quyết định tay mạnh hơn.
"Lần thể giúp ngươi. quá tam ba bận, cho ngươi một thời hạn. Trong vòng mười ngày, nhất là ngươi tìm một thị để giải quyết. Bất kể là Phùng nữ lang, Vương nữ lang Tạ nữ lang, tóm , thể để chuyện hôm nay xảy thêm nào nữa. Nếu , ngươi mà phế , Phùng nữ lang chẳng sẽ kẻ khác đoạt mất ?"
Y quyết tâm, chỉ năng cay nghiệt, mà hành động cũng tuyệt tình.
Ra khỏi phòng, gọi Tả thị vệ đến.
"Chuẩn nước tắm cho Đại tướng quân, chuẩn nhiều thùng , chủ tử nhà ngươi dùng lượng lớn."
Tả thị vệ liếc mắt Đại tướng quân đang ngay ngắn nghiêm chỉnh, chút khó hiểu.
Tướng quân bao giờ thói quen tắm rửa giữa ban ngày, huống hồ còn đang trong thời chiến?
mệnh lệnh là từ Phù Dương y quan, mà y là Đại tướng quân tín nhiệm, nên cũng tiện hỏi nhiều, chỉ sắp xếp.
Phù Dương Cửu tìm hộp châm cứu trong hòm thuốc.
Bùi Quyết , "Châm cứu?"
Phù Dương Cửu đầu , liếc một cái, ánh mắt phần mờ ám.
"Lúc , chỉ cách thôi. Dĩ nhiên, chỉ châm cứu thì đủ…"
Bùi Quyết cau mày .
Ánh mắt Phù Dương Cửu dừng đôi tay khớp xương rõ ràng của , thở dài một tiếng. Đôi tay thể sát phạt quyết đoán, bách chiến sa trường, mà thể cởi áo của một tiểu cô nương? Nếu thể tự cởi bỏ, chỉ thể tự giải quyết thôi.
"Giải tỏa thế nào, chắc cần dạy chứ?"
---
Bên ngoài, nước tắm khiêng từng thùng lớn . Đại Mãn chạy đến bếp lò xem xét ngọn lửa trong bếp, còn tiện thể ngóng một chút.
"Người nước là tướng quân?"
Bên bếp hai hỏa đầu quân.
Nghe , bọn họ liền đáp: "Là Tả thị vệ dặn dò."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-249.html.]
Đại Mãn "ồ" một tiếng, hỏi thêm gì nữa, nhưng khi về, nàng lo lắng về phía căn phòng đóng c.h.ặ.t trong sân.
"Tiểu Mãn, ngươi nữ lang qua, tướng quân chỗ nào khỏe ?"
Tiểu Mãn lắc đầu, thấy nàng cứ bồn chồn ngó nghiêng, liền kéo nàng xa một chút.
"Trong đó Phù Dương y quan, cần lo lắng ."
Nói xong, nàng ngoảnh đầu một cái, ngập ngừng thôi.
"A tỷ, tỷ quên nữ lang gì ?"
Đại Mãn nàng: "Nữ lang nhiều, câu nào?"
Tiểu Mãn đáp: "Nữ lang , tướng quân là của nàng."
Đại Mãn mím môi , đầu cúi xuống: "Ta nhớ mà."
Tiểu Mãn tiếp: "A tỷ, tỷ nhất định đừng hồ đồ."
Đó là lời cảnh báo, nhắc nhở bọn họ đừng nghĩ đến chuyện đến gần tướng quân.
Phận nô tỳ chính là như , vinh nhục đều trong tay chủ tử. Hằng ngày kề cận hầu hạ, thì vẻ cận, nhưng đến khi chủ tử đưa quyết định, bọn họ chẳng chút quyền can dự, phận khác biệt một trời một vực.
Không ít nha của các tiểu thư quyền quý, chỉ cần chút nhan sắc, cuối cùng cũng nam chủ nhân thu phòng. “Nước phù sa chảy ruộng ngoài”, các nữ chủ nhân cũng đều ngầm chấp nhận chuyện đó...
Nếu là đây, Đại Mãn vẫn luôn nghĩ một ngày nào đó nàng và Tiểu Mãn cũng sẽ như . Các nàng vốn là những nữ tử xinh , còn hơn nhiều khác. Hiện tại tướng quân thấy, nhưng ngày tháng còn dài. Nàng từng qua, nam nhân quyền thế nào chỉ chung thủy với một nữ nhân.
Dù nữ lang mỹ lệ diễm tuyệt đến , cũng sẽ ngày chán chê...
Lúc đó, sẽ là cơ hội của nàng và Tiểu Mãn.
Thế nhưng, lời nữ lang hôm , nghĩa là nàng sẽ bao giờ để mắt đến các nàng nữa. Nếu còn vọng tưởng, khi đuổi ...
Thân thể Đại Mãn bất giác run lên, trái tim từng tướng quân khơi gợi, phút chốc liền tỉnh táo trở .
"Ta dám , từng ý nghĩ bất chính với tướng quân..."
Tiểu Mãn lúc mới hài lòng, tươi gọi một tiếng "A tỷ ngoan", vui vẻ :
"Chúng chỉ cần hầu hạ nữ lang chu đáo, tương lai ắt sẽ tiền đồ. Không còn sớm nữa, chuẩn nước nóng cho nữ lang. Khi nàng tỉnh , lẽ sẽ tắm rửa."
---
Phùng Vận tỉnh là buổi trưa.
Bầu trời xám xịt, tựa hồ sắp mưa.
Trong phòng đốt lò than, Tiểu Mãn bên bếp lò, chống cằm ngẩn ngơ.
Đại Mãn là đầu tiên thấy Phùng Vận tỉnh.
Nàng chạy nhanh tới, cúi hỏi: "Nữ lang tỉnh ? Có dùng bữa ?"
Phùng Vận yếu ớt giường, mỏi nhừ như rã rời.
"Tướng quân lúc nào?"
Đại Mãn khẽ mím môi, liếc Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn dụi mắt, còn đang ngáp dài.
"Tướng quân . Sáng sớm ngài cho mời Phù Dương y quan đến, hình như chỗ nào đó khoẻ. Sau khi y quan rời , ngài gọi mấy vị tướng quân tiền sảnh nghị sự. Nhìn ngài giống bệnh..."
Tiểu Mãn xưa nay thấy thì , tường thuật chi tiết.