Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-02-22 16:30:47
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Quyết tìm Phù Dương Cửu.

Hắn đợi ở gian bên, để Tả Trọng truyền tin gọi y đến.

Phù Dương Cửu đang bận rộn, Đại tướng quân tìm, lập tức đoán nguyên do. Y chậm trễ, xách theo hòm thuốc đến ngay, tiện thể mang theo chút đồ ăn.

“Ban ngày ban mặt tìm , Phùng nữ lang kích thích nữa ?”

Bùi Quyết khẽ cụp mắt đen, phủ nhận.

“Biết ngay mà!” Phù Dương Cửu bất đắc dĩ, ghét bỏ tiếc nuối. Y thật hiểu nổi, ôm một nữ nhân xinh sống động như thế, dù là tảng băng cũng nên sưởi ấm chứ.

Vậy mà chẳng động lòng, cứ cố chấp chịu đựng.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc , Phù Dương Cửu kiềm mà mắng mỏ một trận, đó mở hòm thuốc định lấy thuốc, chợt nhớ điều gì, ngẩng đầu nghi hoặc.

“Ngươi quên ? Vừa đến Tịnh Châu, đưa ngươi đủ thuốc cho cả tháng .”

Không nhận câu trả lời, y lập tức ấn c.h.ặ.t nắp hòm thuốc.

“Đã dùng hết ? Ngươi cần mạng nữa ?”

Bùi Quyết điềm nhiên đáp: “Chưa hết.”

“Chưa hết mà còn tìm gì? Ta giúp ngươi thế nào?” Phù Dương Cửu nhướn mày, chỉ chỉ , lúc mới phát hiện… Thân hình cao lớn cứng đờ đến khác thường, tư thế cũng lộ sự gượng gạo hiếm thấy.

Y trợn mắt há miệng: “Ngươi… chẳng lẽ… hạ xuống?”

Bùi Quyết im lặng một lúc hỏi: “Có cách nào ?”

Trời ơi! Đây là nghiệt gì thế ?

Phù Dương Cửu tức đến phát điên, suýt chút nữa bóp c.h.ế.t , giọng điệu bực bội đến cực điểm: “Ngươi bệnh ? Đã chịu điều trị, còn dám cùng nàng gì? Ngươi, ngươi… , giúp thế nào? Chẳng lẽ, liều ?”

Quả thật, bệnh khó chịu quá mức.

~~~~~~~~~~~

Đoạn tác giả:

Bùi Quyết: ...Mẹ , rốt cuộc để mắc bệnh gì?

Tự Cẩm: Con rể , đối xử với con gái , thì bệnh của ngươi chẳng bao giờ khỏi .

Phùng Vận: Mẹ ruột !!!!

~~~~~~~~~~~

138- Thần y nan giải.

Bùi Quyết gì.

Đôi mắt sâu thẳm đen kịt sang, Phù Dương Cửu đành nuốt cơn giận.

Y nhớ đầu tiên bắt mạch cho Bùi Quyết, khi đó phụ y còn là Thái y lệnh.

Phụ : “Bùi Quyết đại sự.”

Khi , Phù Dương Cửu chỉ tò mò tìm hiểu căn bệnh , suy nghĩ sâu xa. Mãi , khi y thê , hiểu thấu chuyện nam nữ, mới nhận hàm ý trong lời phụ .

Chế ngự dục vọng chính là ngược bản năng. Trên đời , thể điều , vô cùng hiếm hoi. Làm khó khác thì dễ, nhưng tự hành hạ bản quá khó. Người như , thành đại sự?

Tiếc là trời trêu , kẻ tính tình thanh tâm quả dục, mắc căn bệnh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-248.html.]

“Thôi thôi.” Phù Dương Cửu xua tay, lắc đầu. “Làm thì giúp , thể để ngươi đ.â.m hai nhát … Hôm nay, liều mạng vì .”

Y quen mặt dày Bùi Quyết, liền giả bộ cam chịu, xoay định cởi áo.

“Cút.” Bùi Quyết nhấc chân đá thẳng m.ô.n.g y.

Phù Dương Cửu ôm m.ô.n.g gượng hai tiếng, cuối cùng cũng thu vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc xuống bên cạnh , hiệu đưa tay để bắt mạch.

Bùi Quyết hỏi: “Thế nào?”

Phù Dương Cửu lập tức nhíu mày.

“Ta ngươi thế nào cho đây?” Y liếc một cái, thở dài, “Thận khí khai khiếu mới khiến dương khí bùng phát mạnh mẽ, những gì ngươi tích tụ đều là thận khí, dương khí, cố chấp chịu phát tiết, lâu ngày sẽ hư hao, tổn thương cơ thể…”

Nói vẫn là chuyện cũ rích.

Chỉ cần tìm một nữ nhân là thể giải quyết, một đủ thì hai , hai đủ thì tìm thêm vài nữa. Chuyện Phù Dương Cửu bao nhiêu , thực sự thấy Bùi Quyết tự hành hạ bản như .

“Diêm Vương cũng kéo nổi kẻ c.h.ế.t. Cứ tiếp tục thế , dù thần tiên giáng thế cũng cứu nổi ngươi…” Phù Dương Cửu một nửa, chợt cảm thấy tình thế đại địch như hiện tại, đến sống c.h.ế.t may mắn cho lắm.

Y ngừng , khẽ nâng cằm, dùng ánh mắt hiệu cho Bùi Quyết cởi áo.

“Để xem tình trạng thế nào hãy bàn cách chữa trị.”

Bùi Quyết chẳng mấy tình nguyện, nhưng Phù Dương Cửu hiểu rõ điều đó.

Nếu thể, y cũng chẳng . Ai tự chuốc khổ, thứ còn lớn hơn của để sinh lòng tự ti? y là đại phu, từ nhỏ phụ nghiêm khắc dạy dỗ, y giả nhân tâm, y đành xem như hiến dâng đôi mắt .

Phù Dương Cửu tâm lý chuẩn , nhưng ngờ tình hình nghiêm trọng đến thế. Cứng rắn đến mức kinh , huyết mạch căng trướng, thể gọi là dữ tợn đến cực điểm, dấu hiệu nào của sự dịu bớt.

Hắn thể tưởng tượng một nam nhân bình thường thế nào để thể khống chế bản , bình tĩnh đây.

“Ngươi thù oán với Phùng cơ ?” Hắn hỏi.

Ánh mắt Bùi Quyết trầm xuống, lạnh lùng sang.

“Nếu thù, tại ngươi thề c.h.ế.t theo?” Phù Dương Cửu thuận miệng trêu ghẹo, hỏi: “Triệu chứng đầu tiên xuất hiện?”

Bùi Quyết: “Ừ.”

Phù Dương Cửu đầy ẩn ý.

“Ta tò mò, rốt cuộc Phùng cơ gì mà khiến ngươi thành thế ?”

Thao Dang

Những năm qua, Bùi Quyết vẫn luôn sử dụng dược vật để khống chế, kiểm soát , bao giờ phát tác đến mức độ , càng từng rơi tình trạng cứng rắn tiêu giảm. Đôi khi cảm xúc d.a.o động, chỉ cần uống thuốc là lập tức đè xuống, nhàn nhạt tựa mây gió, gần như ai chịu đựng khổ sở vì dục vọng.

Phù Dương Cửu vẫn tin rằng, chỉ cần cưới vợ nạp , đường phát tiết thì tự nhiên sẽ khỏi bệnh. Căn bản đây là bệnh, thậm chí còn là phúc khí của và nữ nhân của . Một đám sẽ sung sướng đến phát điên, còn cần gì thuốc thang nữa?

giữa đường xuất hiện một Phùng Thập Nhị nương.

là khắc tinh của !

Từ khi nàng doanh trại, tần suất phát bệnh của Bùi Quyết ngày càng tăng, mỗi một nghiêm trọng hơn.

Phù Dương Cửu giơ ngón tay cái lên.

Sau đó, cúi hành lễ thật sâu.

“Thánh nhân đại nhân, xin ngài ơn, đừng tra tấn nữa. Lúc , thứ thuốc nào hơn Phùng cơ trong phòng ngươi chứ? Bế tắc bằng khai thông, bế tắc bằng khai thông mà!”

Gương mặt Phù Dương Cửu méo mó cả .

Bùi Quyết gọi y tới, hiển nhiên để điều .

Loading...