Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-02-21 12:50:24
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đưa Phùng Vận trong doanh trại, Phù Dương Cửu thậm chí còn hạ rót mời nàng.

“Phùng cơ, mời dùng.”

Phùng Vận nhẹ giọng cảm tạ, đồng thời ngừng quan sát .

Phù Dương Cửu gượng: “Cô nãi nãi, đừng như thế, đến mức tim phát hoảng đây.”

Phùng Vận đáp: “Là Phù Dương y quan ngài quá khách sáo, khiến mới là hoảng sợ.”

Khóe môi Phù Dương Cửu khẽ giật, thở dài một tiếng: “Phùng cơ đấy thôi, chỗ sắp hết sạch thuốc đến nơi . Thuốc của nàng mang đến đúng lúc lắm, đừng gọi một tiếng cô nãi nãi, dù gọi tổ tông cũng chẳng ...”

Nói , chắp tay cúi thật sâu nàng.

“Tiểu tổ tông cao, để bái lạy một cái.”

Hắn vốn dẻo miệng, những lời ngọt ngào thốt cứ như thuận theo tự nhiên.

Thế nhưng lời dứt, thấy Phùng Vận hồi đáp, chỉ cảm giác một luồng áp lực lạnh lẽo quét qua lưng, như thể dã thú chằm chằm...

Phù Dương Cửu giật nảy , vội thẳng dậy đầu , liền thấy Bùi Quyết đang ngay cửa.

Hắn khoác khôi giáp, hình cao lớn che khuất ánh đèn lưng, gần như hòa bóng đêm dày đặc. Toàn mang theo vẻ chính trực nghiêm nghị, mặt biểu lộ gì, nhưng trong mắt Phù Dương Cửu, sắc mặt sắc như đao, nóng rực như ngọn lửa đang bùng lên...

Hơn nữa...

Ngọn lửa đó, rõ ràng là hướng về phía .

... gọi "tiểu tổ tông" quá mật ?

Chẳng ... chỉ là một câu bông đùa thôi ?

Phù Dương Cửu hắng giọng, xoa mũi ngượng nghịu.

“Đại tướng quân trở về ? Chuyện là thế , thuốc Phùng cơ mang tới giải cơn nguy cấp của , vui mừng quá nên lỡ lời thôi, lỡ lời thôi...”

Nói chắp tay hành lễ nữa.

“Hai vị cứ trò chuyện, xin cáo lui .”

Hắn lễ nghi chu , nhưng chẳng ai để ý đến , cũng chẳng ai lấy một cái.

Bùi Quyết lặng lẽ bước ngang qua, chậm rãi tiến về phía Phùng Vận.

Bước chân chậm, khóe mắt vương một tia xanh tím, đường nét xương hàm căng cứng, nàng một lời.

Phùng Vận cũng im lặng yên, trầm tĩnh đối diện với .

Rõ ràng trong phòng vẫn còn mấy , nhưng ánh mắt giao của họ tựa hồ tách biệt khỏi tất thảy, như thể trong trời đất chỉ còn hai bọn họ...

Thật sự chút lúng túng.

Phù Dương Cửu lặng lẽ hiệu cho mấy thị vệ, lẻn chút tiếng động.

Đại Mãn và Tiểu Mãn thấy cũng rón rén bước ngoài.

Xung quanh yên tĩnh vô cùng.

Không âm thanh nào cả, nhưng Phùng Vận cảm thấy m.á.u trong như chảy loạn, đến mức tóc gáy dựng .

“Tướng quân.” Nàng khẽ , hành lễ với .

“Nghe quận Tịnh Châu vây khốn, tới đưa thuốc.”

Bùi Quyết cúi mắt nàng, ánh mắt tựa như xuyên qua làn sương mờ ảo. Đôi mắt nàng cong, dáng vẻ đoan trang thanh nhã, nhưng ý trong mắt như móc câu, siết c.h.ặ.t nơi lồng n.g.ự.c .

Nàng mang đến, nào thuốc...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-238.html.]

Đôi mắt Bùi Quyết sâu thẳm như vực tối, giọng khẽ khàn: “Vất vả .”

Phùng Vận lắc đầu, quan sát sắc mặt : "Vừa y quan Phù Dương , quân Tề sắp công thành? Tướng quân vì trở về…"

Nàng từ cửa bắc đến đây tốn ít thời gian, mà Bùi Quyết từ lầu Nam xuyên thành, một một về, đến nửa khắc đến nơi.

khi thấy nàng, vui cho lắm?

Phùng Vận nên gì, chỉ đành bảo:

"Tướng quân cứ bận việc của ngài , cần lo cho . Đợi tướng quân thời gian, sẽ từ từ rõ… chuyện bắt Trưởng công chúa nước Tề."

Thao Dang

Bùi Quyết khựng .

Không hề kinh ngạc, cảm xúc cũng như cũ, bình thản định.

Như thể chuyện Phùng Vận chọc thủng trời cũng chẳng việc gì to tát.

Ánh mắt khiến tim nàng rối loạn, liền hỏi: "Tướng quân vui khi đến ?"

Bùi Quyết lặng lẽ nàng, bỗng nhiên ôm c.h.ặ.t lấy, hai tay siết c.h.ặ.t vòng eo, nhấc bổng nàng lên, sải bước thẳng trong. Phùng Vận đẩy một cái, nhưng cứng rắn như đá tảng, nàng , đôi chân dài đành treo lơ lửng bên hông .

"Ngài gì thế?"

Bùi Quyết đáp, đặt nàng lên bàn, lúc , Phùng Vận rốt cuộc thể ngang tầm mắt với .

"Ta đến doanh trại quân Tề bắt Tiêu Dung, chỉ là đường tình cờ gặp …"

Dưới ánh mắt , nàng run lên, cảm thấy cần giải thích.

Không ngờ chẳng đợi nàng hết, cánh tay dài vươn siết c.h.ặ.t nàng lòng, lực mạnh đến mức nếu nàng yếu đuối hơn một chút, e rằng sẽ vặn gãy mất…

Trời ạ! Phùng Vận bất đắc dĩ hít sâu một .

"Đừng như , bên ngoài ."

Chứ đừng là bên ngoài, bên trong từng sợ ?

Phùng Vận cảm thấy cũng bằng thừa.

Bùi Quyết chẳng lên tiếng, chỉ siết nàng càng c.h.ặ.t hơn, nhịp tim mạnh mẽ, hoang dã, cuồng dại, từng tiếng "thình thịch" như pháo hoa nổ tung trong đầu nàng…

Cảm giác thật quen thuộc.

Quen đến mức linh hồn cũng run rẩy.

Phùng Vận thở dốc: "Tướng quân luôn sợ quân tâm d.a.o động ? Đại địch mắt, chiến sự mới là quan trọng…"

Bùi Quyết khẽ "ừm" một tiếng, trầm thấp mà lạnh lẽo, cảm xúc gì. Thân hình cao lớn gần như che phủ bộ ánh sáng trong mắt nàng, đôi con ngươi ẩn chứa sự mạnh mẽ và chiếm đoạt, dã tính tràn đầy.

Hắn thật sự quá cao lớn, nếu thở và nhịp tim nhanh, Phùng Vận sẽ tưởng một khúc gỗ khổng lồ trói chặt.

Cứ thế treo nàng lên, hành hạ nàng.

Nàng đẩy , liền co đầu gối, định đá một cái…

Khúc gỗ to xác rốt cuộc phản ứng, lập tức bắt lấy chân nàng, chút do dự quấn lên cánh tay , cúi đầu hỏi:

"Vì nàng đến?"

Sớm đá thể khiến mở miệng, kiếp nàng đá c.h.ế.t , cần chờ đến bây giờ?

Phùng Vận áp chế cơn sóng ngầm trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Ta , tin Tịnh Châu vây…"

Bùi Quyết hỏi: "Ta hỏi, vì nàng đến?"

Loading...