Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-02-21 12:50:22
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Trình khẽ ừ một tiếng, vẫy tay gọi nội thị gần.

"Đi, gọi Yến Bất Tức, Khấu Thiện và Tạ Tùng Quang tới đây."

Hoàng đế triệu kiến, các tướng quân lập tức đến nhanh.

Khi Yến Bất Tức đến nơi, Tạ Tùng Quang và Khấu Thiện mặt từ . Nghe tin Tiêu Dung rơi tay quân Tấn, sắc mặt Yến Bất Tức lập tức biến đổi.

"Bệ hạ đưa điều kiện khoan hồng như thế, mà Bùi Quyết vẫn chịu đàm phán. Giờ bắt cóc Trưởng công chúa, e rằng…"

Lão lắc đầu, trầm giọng : "Bệ hạ, giờ chẳng khác nào tiến thoái lưỡng nan."

Tạ Tùng Quang và Khấu Thiện liếc . "Vậy theo tình hình hiện tại, chúng nên thế nào?"

Tiêu Trình liếc qua sắc mặt . Dung mạo vốn ôn hòa nho nhã, thoạt giống như một tiên nhân phiêu dật, lạnh nhạt mà xa cách, khiến lòng khỏi băn khoăn...

Bệ hạ là yêu thương Trưởng công chúa nhất.

Vậy mà nay nàng bắt, phản ứng của bệ hạ quá mức bình tĩnh.

"Địch động, động." Tiêu Trình thản nhiên : "Trẫm đoán, Bùi Quyết dụ đại quân nước Tề rời khỏi Hằng Khúc Quan để quyết chiến."

Hằng Khúc Quan là một cổ quan (đèo cổ) hiểm yếu, địa thế hiểm trở, một giữ quan, vạn thể qua. Nếu nhờ Hằng Khúc Quan vững trong trận chiến mười bốn năm , quân Tấn sớm tràn .

Tạ Tùng Quang sững sờ. "Ý bệ hạ là, Bùi Quyết thật sự dồn đường cùng ở Tịnh Châu, mà còn toan tính khác?"

Tiêu Trình đáp, chỉ chằm chằm tấm bản đồ mờ nhạt ánh sáng yếu ớt, ánh mắt phức tạp khó lường.

Khấu Thiện lập tức lắc đầu. "Không thể nào! Hạ Hầu Hiến và Phùng Đình Cơ chiếm Hồng Diệp Cốc, Bùi Quyết rơi bẫy ở Tịnh Châu, còn đường lui. Cho dù chúng điều động binh mã, chỉ vây c.h.ặ.t thành Tịnh Châu, thể chống đỡ bao lâu? Một tháng? Ba tháng?"

Tạ Tùng Quang trầm giọng: "Theo thần thấy, chi bằng cho một bài học…"

Tiêu Trình bọn họ hào hứng thảo luận, bỗng dưng nở nụ .

"Tạ ái khanh, ba mươi vạn đại quân vây mà công, lương thảo hao hụt, triều đình sẽ chỉ trích, ngươi và thể chống đỡ bao lâu?"

Dứt lời, : "Còn nữa, chớ quên rằng ở Hồng Diệp Cốc vẫn còn hai đạo hàng quân, đều là tinh binh Bắc Ung."

Tạ Tùng Quang hỏi: "Bệ hạ tin bọn họ?"

Tiêu Trình hờ hững đáp: "Bọn họ thể phản bội Bùi Quyết, cũng thể phản bội trẫm."

Loạn thế mắt, ai mà chiếm binh quyền, xưng vương xưng bá?

Tạ Tùng Quang gật đầu. "Bệ hạ sai. thần vẫn cho rằng, với binh lực hiện tại của quân Tề, thể đánh thẳng Tịnh Châu, tiêu diệt Bùi Quyết, đó chuyển quân sang Tín Châu, rửa sạch nỗi nhục . Không cần do dự mà bỏ lỡ thời cơ, khiến Bùi Quyết cơ hội thở dốc."

Trong mắt bọn họ, tân hoàng quá mức do dự, vì một nữ nhân mà lằng nhằng kéo dài, chịu xuất binh, thực sự mất hết thể diện.

Vì thế, bọn họ tiến lên, chắp tay lớn tiếng thỉnh chiến.

"Thần nguyện dẫn quân xuất chinh!"

"Thần cũng nguyện!"

Ba mươi vạn đối đầu năm vạn, đó là chiến công dễ dàng như trở bàn tay.

Chiếm Tịnh Châu, g.i.ế.t Bùi Quyết, đây chính là chiến công ghi sử sách, lưu danh thiên cổ, ai mà tranh giành?

Nhìn dáng vẻ phấn chấn của Tạ Tùng Quang và Khấu Thiện, cảm giác bất an trong lòng Tiêu Trình càng lúc càng lớn.

Không đa nghi.

Mà là chuyện diễn quá mức thuận lợi.

Nếu Bùi Quyết thực sự là kẻ ham công lao mà liều lĩnh, thể huấn luyện quân Bắc Ung thành đội quân hùng mạnh như sói dữ?

Thao Dang

Gió gào thét thổi tung chiến kỳ trong doanh trướng, luồn qua khe cửa, áo bào của Tiêu Trình khẽ lay động.

Hắn trầm ngâm giây lát, chợt dậy, tựa hồ quyết định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-237.html.]

"Tiễn lên dây, thử xem đối phương sâu cạn thế nào."

Trời sập tối, giữa tiếng tù và vang dội, kỵ binh nước Tề như cơn lũ sắt thép tràn từ Hằng Khúc Quan…

Tạ Tùng Quang và Khấu Thiện mỗi dẫn một cánh quân, đánh tạt hai bên sườn, thẳng tiến về thành Tịnh Châu.

Chính lúc , Phùng Vận kịp đến nơi.

Dọc đường từ Quỷ Hà, để tránh đụng quân Tề, bọn họ men theo nhiều lối vòng vèo. Hành trang nặng nề, đường sá gấp gáp, họ chỉ đến kịp khi quân Tề bắt đầu công thành.

Binh sĩ Bắc Ung đang chuẩn thu cầu treo.

“Khoan !”

Phùng Vận lớn tiếng gọi, đồng thời vẫy tay về phía tường thành.

“Chúng từ Tín Châu tới, thành.”

Tướng giữ cổng thành thấy một đội nhân mã, lập tức hiệu cho cung thủ cảnh giác. ngay đó, nhận Phùng Vận.

Nàng rút từ hành trang mang theo một lá cờ, bảo hai hộ vệ căng . Trên cờ một chữ “Bùi”.

“Người ! Thu cung tiễn !”

Một binh sĩ từ phía lỗ châu mai thò đầu , nhận Phùng Vận, mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

“Mau! Mau báo với Đại tướng quân! Thập Nhị nương đến !”

Đợi Phùng Vận và đoàn thành, cầu treo lập tức thu lên.

Cổng thành chỉ mở hé một bên. Phùng Vận bước đến, thi lễ với tướng giữ thành.

“Làm phiền .”

Vị tướng ôn hòa, đáp lễ:

“Nữ lang khách khí .”

Chuyện Thập Nhị nương chuyển thuốc, khi Tần Đại Kim đến đây nhắc qua.

Thuốc đến đúng lúc lắm. Cả doanh trại tướng sĩ đều vô cùng cảm kích.

Người đầu tiên đến đón nàng là Phù Dương Cửu.

Người "khéo cũng khó mà nấu cháo khi gạo", thầy thuốc như cũng chẳng ngoại lệ.

Phần lớn thương binh trong doanh trại đều ngoại thương, điều họ thiếu chính là thuốc trị thương. Lúc , trong mắt , Phùng Vận chẳng khác nào bồ tát sống.

“Phùng cơ, cuối cùng cũng đến .”

Nụ mặt hiếm khi chân thành đến .

Người tới, lễ đến .

Hắn cúi rạp , giọng điệu hòa nhã:

“Nàng mà đến, chỉ e tướng quân sắp phát điên .”

Phùng Vận xưa nay quá, chỉ mỉm .

“Tướng quân ?”

Phù Dương Cửu đáp:

“Quân Tề đến Cổ Nham Loan cách đây hai dặm, gấp rút chuẩn công thành. Tướng quân dẫn đến Nam lâu . Nàng đường xa mệt mỏi, hết cứ về doanh nghỉ ngơi, uống chén cho ấm …”

Phùng Vận mỉm , gật đầu, theo Phù Dương Cửu về nơi ở của Bùi Quyết.

Vị y quan trông vẻ gầy hơn, đen hơn, gương mặt vốn dĩ tinh tế tỉ mỉ, nay dường như mấy ngày rửa, râu ria cũng còn chăm chút như .

So với đây, cũng trở nên nhiệt tình hơn nhiều.

Loading...