Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 236
Cập nhật lúc: 2025-02-21 12:50:21
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-02-21 12:50:21
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
“Thả Miêu Kính , để đem tin truyền về Hằng Khúc Quan, giao tận tay Tiêu Trình.”
Tiểu Mãn khó hiểu nàng: “Nữ lang là ý gì? Rõ ràng nàng bụng khó lường…”
Phùng Vận trả lời, khóe môi cong lên, ôn hòa Tiêu Dung:
“Ngươi nghĩ nên cảm ơn thế nào đây? Như ý nguyện bắt , còn tận tâm giúp thăm dò địa vị của ngươi trong lòng hoàng , xem rốt cuộc giá trị thế nào... Hừm...”
Nàng chống cằm, nheo mắt , đầy vẻ nghiền ngẫm Tiêu Dung.
“Trưởng công chúa mười sáu , bản còn định hôn sự, suốt ngày nhúng tay chuyện cưới gả của hoàng … Không lẽ, mà ngươi thích, chính là hoàng của ngươi?”
Tiêu Dung mặt đỏ bừng, năng cũng lắp bắp:
“Ngươi... ngươi thật hổ!”
Phùng Vận mỉm , bất chợt cầm chén án gỗ, hắt mạnh lên mặt Tiêu Dung.
Thao Dang
“Ta lúc nào cũng tính tình , Trưởng công chúa điện hạ.”
Nước ấm chảy dọc theo mái tóc và gò má Tiêu Dung, từng giọt nhỏ xuống. Khuôn mặt nàng đỏ bừng như gan lợn, những giọt nước mắt tủi nhục lăn dài thể kìm nén.
Từ nhỏ đến lớn, nàng từng chịu ấm ức như thế .
Càng từng ai sỉ nhục đến …
Nhìn Phùng Vận xoay rời , bóng lưng thẳng tắp, mũi thuyền đón gió, Tiêu Dung chợt nhớ nhiều chuyện…
Nàng nhớ, năm đó bọn họ cũng từng trêu đùa Phùng Vận như thế.
Trời đông giá rét, cố ý hắt nước lên nàng, nàng run rẩy vì lạnh trong bộ y phục ướt sũng…
Một đám nữ lang vây quanh, khúc khích chế giễu:
“Hóa đây chính là mỹ nhân vô song của tám quận Hứa Châu ?”
“Hắt chút nước mất hết dáng vẻ khuê các, còn gả cho Tiêu tam công tử ư?”
“ là cóc ghẻ mà đòi ăn t.hịt thiên nga, vọng tưởng hão huyền!”
Tiêu Dung khi từng xúi giục nhục nàng, dù nàng cũng là thiên kim Tiêu gia, những chuyện độc ác như thế. nàng cũng bao giờ thấy điều đó là sai.
Phùng Vận, trong mắt các nàng, chỉ là một kẻ đáng ghét.
Vì lời hồ đồ của nàng, Hằng Khúc Quan của nước Tề đại bại, khiến hàng vạn tướng sĩ bỏ mạng. Ai ai cũng nàng là tai họa của nước Tề, đáng phỉ nhổ…
Huống hồ, nàng còn đoạt A Doanh yêu thích, khiến hoàng vì chuyện hôn sự mà mất hết mặt mũi.
Tiêu Dung cảm thấy với nàng chỉ là điều đương nhiên, chỉ là một trò đùa nho nhỏ, quá khoan dung …
khi nước hắt lên mặt , khi nàng trở thành tù nhân, kẻ khác nhục mạ mắt bao , nàng mới hiểu…
Thì , sỉ nhục đau đớn như …
Thà c.h.ế.t còn hơn.
Thà c.h.ế.t còn hơn.
Một chén thôi mà nàng thấy trời đất sụp đổ. Vậy mà năm đó, bọn họ dày vò Phùng Vận bao nhiêu ?
Lén thả chuột xe ngựa của nàng, khiến nàng hoảng sợ hét thất thanh mặt Tiêu Trình.
Khiến nàng vấp ngã giữa yến tiệc, đầu tóc tán loạn, váy áo bẩn thỉu.
Vào ngày Thất Tịch, hóa trang thành lệ quỷ, xông viện của nàng, dọa nàng sợ đến mức kịp xỏ giày, chạy chân trần ngoài.
Vây quanh nàng, ép nàng kể chi tiết về "lời tiên đoán", hỏi nàng A mẫu c.h.ế.t thế nào…
Khi , các nàng nghịch ngợm hiếu kỳ, đùa thỏa thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-236.html.]
Không ai cảm thấy gì đúng.
Nàng cũng từng nghĩ ngợi.
Càng ngờ rằng, ngày chính rơi tay Phùng Vận…
“Phùng Vận!”
“Phùng Vận!”
Tiếng kêu xé gió, Tiêu Dung giãy giụa, đôi chân đạp mạnh lên ván thuyền, nước mắt trào như suối.
“Ngươi đừng nhục mạ ! Nếu thù hận, cứ một đao g.i.ế.t …”
Phùng Vận đầu , giọng theo gió sông lùa khoang thuyền.
“Bịt miệng nàng .”
Lại bổ sung một câu: “Dùng tất của nàng .”
Tiêu Dung trừng to mắt thị vệ đang tiến đến, nước mắt lã chã rơi.
“Ưm…”
---
Trời về khuya, màn đêm phủ lên một màu đen thẫm.
Dù mới đông bao lâu, nhưng đêm lạnh cắt da, cơn gió lùa qua khiến rét buốt đến tận tâm can.
Trong đại doanh Hằng Khúc Quan, ánh đèn sáng rực.
Tiêu Trình vẫn chợp mắt.
Tin Tiêu Dung mất tích báo về hai canh giờ , mà bức thư của nàng Miêu Kính mang về.
Gã lóc kể lể về việc Tiêu Dung Phùng Vận bắt , nhưng giấu nhẹm những suy tính riêng của nàng .
Bởi vì , Trưởng công chúa thực sự bắt cóc. Nếu để lộ chuyện, e rằng những thị vệ như bọn họ khó giữ tính mạng.
Phùng Doanh dáng vẻ sức diễn kịch của gã, trong lòng khỏi cảm thấy nực .
Nàng rõ vì Tiêu Dung rời , nên tin một chữ nào trong lời của Miêu Kính.
để tạo thêm sự chân thực, nàng vẫn cố ý tỏ vẻ lo lắng, đôi mắt hoe đỏ, e lệ mặt Tiêu Trình.
“Tất cả đều do , là trông coi Trưởng công chúa…”
Tiêu Trình đáp, chỉ án thư, bóng dáng cao lớn phủ trong ánh đèn lờ mờ. Ngoài việc đôi mắt trở nên sắc lạnh hơn vài phần, gần như chút biểu cảm nào khác.
Dẫu cho… bắt cóc là của .
Phùng Doanh trả lời, liền giơ tay tự tát lên mặt .
“Là của , bệ hạ hãy trách phạt .”
Tiêu Trình thản nhiên nàng : “Không liên quan đến nàng.”
Phùng Doanh cẩn thận quan sát sắc mặt , chậm rãi : “A tỷ dù ghét bỏ , nhưng trong lòng vẫn mang theo bệ hạ, đối với Trưởng công chúa hẳn cũng sẽ phần nể nang… Chỉ là, nếu nàng nhân cơ hội đưa yêu cầu quá đáng, bệ hạ định thế nào đây…”
133- Gặp ở Tịnh Châu.
Tiêu Trình cau mày.
Bức thư Miêu Kính mang về chỉ nét chữ của Tiêu Dung.
Mà Phùng Vận… lấy một chữ nào.
Tiêu Trình im lặng suy tư hồi lâu, Phùng Doanh đang âm thầm rơi lệ: “Nàng lui xuống .”
Phùng Doanh chuyện với , ngoan ngoãn đáp một tiếng, thêm: “Trời lạnh , may hai bộ y phục mùa đông cho bệ hạ, giao cho Bình An , bệ hạ nhớ .”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.