Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-02-21 19:50:13
Lượt xem: 21
Hai người im lặng một lúc lâu.
Phùng Vận vuốt lại mái tóc rối.
Ôn Hành Tố nhìn nàng, trầm mặc một hồi rồi nói: "Tiêu Dung còn nhỏ, chưa có khả năng phân biệt đúng sai, Yêu Yêu không cần làm khó nàng ấy..."
Phùng Vận khẽ cười nhìn hắn, lời nói chậm rãi nhưng nghiêm túc.
"Ta chẳng phải đang dạy nàng ấy đây sao? Không biết phân biệt đúng sai thì phải học."
---
Tiêu Dung mặc nam trang, nằm trong khoang thuyền, thấy xung quanh không còn bóng dáng con thuyền nào khác mới thở phào nhẹ nhõm.
"Còn tưởng gặp phải quân địch, hóa ra chỉ là một đôi uyên ương hoang dã..."
Bên cạnh nàng ta có hai tỳ nữ, một người tên Minh Châu, một người tên Thụy Tuyết, lúc này đang hầu hạ hai bên.
Nghe vậy, Thụy Tuyết nói: "Nhìn dáng vẻ bọn họ, có vẻ là thế gia vọng tộc chạy nạn, thuyền chở đầy tài sản..."
Tiêu Dung gật đầu, dáng vẻ lười biếng, có chút mệt mỏi, nhưng lại mang theo vẻ phấn khích nho nhỏ. "Hoàng huynh phát hiện ta mất tích, có khi nào tức phát điên không?"
Minh Châu bĩu môi, tỏ rõ sự bất mãn với con thuyền chật hẹp này.
"Điện hạ không nên tự ý rời kinh, chạy tới nơi này chịu khổ làm gì?"
"Đúng vậy, trong Bảo Vân điện thoải mái biết bao, ra ngoài lại phải ăn thức ăn chẳng khác gì cho lợn, ngủ cũng không hơn gì ổ chó, cứ thế này, đại công chúa lại hóa thành tiểu công chúa mất thôi."
Hai tỳ nữ này đều theo hầu Tiêu Dung từ nhỏ, được nàng ta nuông chiều nên chẳng mấy khi giữ phép tắc, thân thiết như tỷ muội. Tiêu Dung cũng không câu nệ, mặc kệ hai cái miệng nhỏ của họ huyên thuyên không ngừng.
"Hoàng thượng phái hộ vệ đưa người về kinh, người thì hay rồi, giữa đường lại lén chạy mất. Đến lúc về cung, đám cung nữ lại bị phạt cho xem..."
"Phùng phu nhân mỗi lần đều lấy điện hạ làm bia đỡ đạn, bắt người nói những lời khó nghe, làm những việc khó làm, còn nàng ta thì ung dung đóng vai người tốt trước mặt Hoàng thượng, cuối cùng vết nhơ lại đổ hết lên đầu người, hừ..."
"Đừng nói bậy." Tiêu Dung phất tay, thờ ơ đáp, "A Doanh nhát gan, tính tình lại mềm yếu, hoàng huynh đối xử lạnh nhạt với nàng ấy như vậy, nếu ta không che chở thì chẳng phải nàng ấy sẽ rất đáng thương sao?"
Nàng ta lại nói: "Chuyện lần này vốn không liên quan đến A Doanh, là ta muốn làm vậy..."
"Điện hạ!" Minh Châu tức đến nhăn mũi, "Hoàng thượng rõ ràng không thích Phùng phu nhân, người lại cứ cố tình tác hợp..."
"Nhưng ta cũng không thích Phùng Thập Nhị nương."
Tiêu Dung trợn mắt, lại hung hăng cắn một miếng quả.
"Ta không muốn hoàng huynh đón nàng ta về cung. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng ta trở lại, sau này phải thường xuyên gặp mặt, lại còn phải gọi một tiếng 'hoàng tẩu', ta liền thấy không chịu nổi..."
Minh Châu bĩu môi: "Gọi Phùng phu nhân là hoàng tẩu thì điện hạ không khó chịu à?"
"Không giống nhau. A Doanh là bạn tốt nhất của ta."
Thụy Tuyết thấy Minh Châu lại định tranh cãi, vội liếc mắt ra hiệu, cười híp mắt dỗ Tiêu Dung:
"Vậy điện hạ về cung cứ nói thẳng với Hoàng thượng đi, hà tất phải chạy ra ngoài..."
Tiêu Dung thở dài, lắc đầu: "Các ngươi không hiểu. Hoàng huynh đối với Phùng Thập Nhị nương là ‘nhất định phải có’, sẽ không nghe ta khuyên đâu... Lần này binh vây Tịnh Châu, hoàng huynh nhất định sẽ ép Bùi Quyết giao người ra. Ta phải làm như vậy mới khiến hoàng huynh từ bỏ ý định..."
Nói rồi, nàng ta gọi ra ngoài.
"Miêu Kính, còn bao lâu nữa mới đến?"
Người nam nhân cường tráng bên ngoài cúi đầu nhìn lại.
“Hồi bẩm điện hạ, con sông này rất quái lạ, hai bên bờ địa thế giống hệt nhau, dòng chảy quanh co khó phân biệt phương hướng, thuộc hạ cũng hơi hoa mắt… Xin chờ một chút, ta bảo Hiếu Uy đi thăm dò thêm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-232.html.]
Tiêu Dung mất kiên nhẫn.
“Chỉ giao cho các ngươi một chuyện nhỏ cũng không làm xong. Trước tiên tìm chỗ nào đó ghé vào bờ đi, ta muốn giải quyết việc riêng…”
Lạc đường thì lạc đường đi, trước mắt giải quyết chuyện quan trọng hơn đã.
Dù sao thì quận Tịnh Châu cũng đã bị vây, khắp nơi đều là quân Tề, nàng ta đi ngang dọc thế nào cũng chẳng sao…
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung ngồi thẳng dậy, ánh mắt lóe lên ý tưởng.
“Thụy Tuyết, lấy giấy bút lại đây.”
Thụy Tuyết sững người: “Điện hạ định làm gì?”
Tiêu Dung mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: “Ta muốn cho hoàng huynh một bất ngờ.”
Minh Châu nhanh chóng bày bàn án, Thụy Tuyết dâng giấy bút, quỳ xuống mài mực.
Tiêu Dung quỳ ngồi ngay ngắn, nhấc bút viết thư.
Tuy nàng ta tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng từ nhỏ đã được giáo dưỡng tốt trong Tiêu gia. Đọc sách không nhiều, nhưng chữ viết lại sắc sảo, rất có phong thái.
“Hoàng huynh kính giám,
Muội nhất thời bồng bột, tự ý rời đội trốn đi, chẳng may rơi vào gian kế của Phùng Thập Nhị, bị nàng ta bắt giữ… Kẻ này không biết liêm sỉ, dám dùng ngôi vị hoàng hậu Đại Tề để uy hiếp, ép hoàng huynh cưới nàng ta làm chính thất, lập làm hoàng hậu, mới chịu tha mạng cho muội…
Hoàng huynh, muội c.h.ế.t cũng chẳng đáng tiếc, nhưng hoàng huynh tuyệt đối không được để nàng ta sắp đặt…”
Viết một hồi lâu, nàng ta lại cảm thấy chưa ổn, bèn gạch bỏ đoạn sau, đổi thành:
“Hoàng huynh, muội và Phùng Thập Nhị thề không đội trời chung. Đời này có nàng ta thì không có muội, có muội thì không có nàng ta.”
Nhìn lại một lần nữa, nàng hài lòng gật đầu, trao thư cho Thụy Tuyết.
“Cất đi, chờ khi chúng ta tìm được chỗ ẩn náu, lập tức sai người đưa đến Hằng Khúc Quan. Ta muốn xem hoàng huynh rốt cuộc muốn muội, hay muốn cái gọi là Phùng Thập Nhị nương…”
Thụy Tuyết thở dài, cảm thấy điện hạ thật ngốc nghếch.
Phùng phu nhân dù có bị uất ức đến đâu, cũng không đến lượt điện hạ ra mặt giành công bằng.
Hoàng thượng muốn cưới ai, một muội muội như nàng có thể can thiệp được sao?
Bây giờ Phùng phu nhân đang ăn sung mặc sướng, chờ ngày hưởng phúc, còn chủ tử nhà nàng thì lại phải chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này mà ẩn nấp, chỉ để chờ hoàng thượng và Phùng Thập Nhị trở mặt nhau…
Thao Dang
Rốt cuộc là tranh giành cái gì đây?
Ai làm hoàng hậu, cũng chẳng thể lay chuyển địa vị của điện hạ trong lòng hoàng thượng mà?
Hai tỳ nữ đồng loạt thở dài: “Tuân lệnh.”
---
Chẳng bao lâu sau, con thuyền mui xanh đã ghé vào bờ.
Tiêu Dung dưới sự dìu đỡ của hai tỳ nữ, chậm rãi bước lên bờ.
Nơi này không có người ở, sơn đạo hoang vu, cỏ cây mọc um tùm, màn đêm dần buông xuống, sương mù từ mặt sông bốc lên, lan tỏa khắp nơi…
Quạ chiều kêu vang, Tiêu Dung bỗng thấy hơi lo lắng.
Thân là Trưởng công chúa, bị bắt phải giải quyết chuyện riêng ở một nơi thế này, đúng là không thể chịu nổi.
“Ngoài này không ai được quay đầu lại.”
Nàng ta không yên tâm, dặn dò đám thị vệ rồi đi ra sau một bụi cỏ cao um tùm. Nhìn thấy mặt đất ẩm ướt, mục rữa, suýt nữa thì nàng ta nôn tại chỗ, chỉ muốn lập tức quay về Bảo Vân điện của mình…