Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-02-19 10:46:50
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bình An ánh mắt sáng lên.

“Trưởng công chúa điện hạ, Phùng phu nhân…”

Tiêu Dung là của Tiêu Trình, là Hàm Chương quận chúa, hiện tại là Trưởng công chúa Đại Tề. Hai cùng sinh , vì phụ mẫu mất sớm, nhiều năm nay nương tựa , Tiêu Trình vô cùng yêu thương .

, khi thấy Bình An phạt quỳ, Tiêu Dung hề hoảng loạn.

“Hoàng thượng nổi trận lôi đình ?”

Bình An gật đầu, lắc đầu, hạ giọng :

“Bệ hạ vì chuyện của Trưởng công chúa điện hạ và phu nhân mà giận dữ…”

Tiêu Dung nhướng mày: “Vậy là vì ?”

Bình An há miệng, gì đó nhưng nuốt xuống, cúi đầu ủ rũ:

“Điện hạ tự hỏi , tiểu nhân dám nhiều lời.”

Tiêu Dung một cái, trong lòng liền hiểu rõ.

Ngay cả Bình An cũng phạt quỳ ở đây, chắc chắn hoàng thực sự nổi giận.

Nếu vì nàng và Phùng Doanh, thì chỉ thể là vì nữ tử ở Bắc Ngạn .

Lúc hoàng đích chinh, nàng vốn hứng thú ngoài chịu khổ, nhưng là Phùng Doanh cầu nàng.

Phùng Doanh , Bình An dò hỏi rằng, hoàng vì cứu Phùng Thập Nhị nương mà hao tổn nhiều tâm tư, chỉ đích mạo hiểm dẫn binh xuất chinh, mà còn nhờ thế tử Vân Xuyên Thuần Vu Diễm mặt hòa giải, đưa Phùng Thập Nhị nương khỏi tay Bùi Quyết.

, thậm chí tiếc bán gia sản tổ tiên…

“Trưởng tỷ rơi tay địch, tướng địch nhục, ngày đêm mong ngóng nàng bình an trở về, nhưng hiện tại…”

“A Dung, bệ hạ vì cứu trưởng tỷ, dường như bất chấp tất cả.”

“Huynh các ngươi khó khăn lắm mới đến ngày hôm nay, thể vì tình nhi nữ mà phạm sai lầm lớn. A Dung… cam tâm ?”

Tiêu Dung , lập tức giận đến phát điên.

Quốc khố Đại Tề trống rỗng, hoàng mới đăng cơ, chỗ nào cũng cần tiền, đem bộ gia sản của đổ lên Phùng Thập Nhị nương, để tiện nghi cho Vân Xuyên?

Tiêu Dung và Phùng Doanh vốn giao tình, đành lòng nàng đáng thương như , hơn nữa cũng cảm thấy việc hoàng thực sự hoang đường. Nàng vốn thích Phùng Thập Nhị nương, thể để ả hủy hoại gia tộc của , hủy hoại giang sơn của hoàng ?

Vì thế, nàng lập tức đồng ý, dẫn Phùng Doanh lén rời khỏi Đài Thành, chạy suốt một đường đến Hằng Khúc Quan.

Tiêu Trình nhận tin từ Đài Thành, lập tức phạt Bình An và mấy tên thị vệ bên cạnh.

Nếu vì đang trong thời chiến, e rằng bọn họ khó tránh một trận đòn roi.

“Yên tâm , sẽ xin hoàng tha cho ngươi.”

Tiêu Dung mỉm , cùng Phùng Doanh ngẩng cao đầu bước về phía đại trướng.

Hoàng yêu thương nàng , sẽ vì chút chuyện mà giận nàng .

Tiêu Dung vô cùng tự tin, còn Phùng Doanh vô cùng căng thẳng.

“A Dung.” Đến cửa doanh trại của Tiêu Trình, Phùng Doanh dừng bước, bất an nàng .

“Nếu bệ hạ xúi giục ngươi xuất kinh, chỉ sợ… chỉ sợ sẽ ruồng bỏ mất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-224.html.]

Đôi mắt nàng ngấn lệ, dáng vẻ như dám , trông thực khiến thương tiếc.

Tiêu Dung ôm eo nàng , hì hì: “Yên tâm , chừng mực, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của ngươi và hoàng . Ta sẽ với hoàng , là ép ngươi xuất kinh. Yên tâm yên tâm, hoàng nhỏ nhen như …”

Nàng mặt quỷ với Phùng Oánh.

Đôi mắt đỏ hoe của Phùng Oánh cuối cùng cũng ánh lên một tia vui vẻ.

"A Dung, ngươi thật với ."

"Nói gì? Chúng là bằng hữu nhất mà." Tiêu Dung tươi kéo tay nàng , "Ngươi sợ hoàng như ? Ngươi là bảo bối của Phùng gia, ai mà thích ngươi? Chỉ là mặt lạnh, tất cả đều do ngươi nuông chiều quá thôi."

Phùng Oánh cúi thấp đầu, khẽ cắn môi.

Thao Dang

Tiêu Dung kéo tay nàng , "Theo thấy, ngươi chính là quá với , nên mới lúc lạnh lúc nóng như ..."

Phùng Oánh khổ, "Huynh là bệ hạ."

Nàng đưa tay lau khóe mắt, cố gắng nặn một nụ .

"Đi thôi. Lát nữa bệ hạ gì, chúng cứ theo, ngàn vạn đừng tranh luận với ."

Tiêu Dung lè lưỡi, "Ta mới nuông chiều , xem ngươi phân bua thế nào."

Thị vệ canh giữ cửa doanh trại thấy Trưởng công chúa và Phùng phu nhân, còn kịp hành lễ thỉnh an thì Tiêu Dung dẫn xông thẳng trong, cho bọn họ cơ hội phản ứng.

"Hoàng ..."

Trong đại trướng, Tiêu Trình đang nghiêm mặt chất vấn một vị tướng quân nước Tề.

"Trận vây quét quân cứu viện của Bùi Quyết tại Hồng Diệp Cốc vốn là cơ hội ngàn năm một, mà các ngươi nhu nhược đến mức ... Đóng cửa đánh chó, thế mà cũng để mạnh mẽ phá một con đường m.á.u, thậm chí còn nhân cơ hội chiếm Tịnh Châu? Đây chính là cái gọi là nắm chắc phần thắng mà các ngươi cam đoan với trẫm?"

"Hoàng ..." Trong mắt Tiêu Dung, hoàng lúc nào cũng ôn hòa tươi , nàng hiếm khi thấy giận dữ trách mắng khác.

Nhìn tình hình mắt, đoán liên quan đến chiến sự, nàng lập tức dừng bước, liếc mấy vị tướng quân đang cúi đầu ủ rũ.

"Chuyện gì ? Hoàng , Tạ tướng quân... bọn họ phạm sai lầm gì ?"

Tiêu Trình trầm mặt sang, biểu cảm giãn một chút.

Trước đó, khi Tiêu Dung lén rời kinh, phái chặn đường.

Một đường tìm thấy bóng dáng nàng , trong lòng vô cùng bất an.

Giờ dù tức giận đến mấy, thấy nguyên vẹn mặt, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Trình phất tay, "Các ngươi lui xuống . Truyền lệnh cho Hạ Hầu Hiến, Phùng Đình Cơ, giờ Ngọ ngày mai, nhất định san bằng Hồng Diệp Cốc, cho Tịnh Châu cơ hội thở dốc. Lần , trẫm xem Bùi Quyết còn thể trốn !"

Chúng tướng đồng loạt lĩnh mệnh, lui ngoài.

Trong trướng còn ngoài, Tiêu Dung lập tức vui vẻ hẳn lên, mang theo niềm vui lâu ngày gặp , phóng tới mặt Tiêu Trình, hì hì.

"Hoàng , mấy ngày nay xa, nhớ ."

Nàng nháy mắt với Phùng Oánh.

"Hoàng tẩu cũng , ngày nào cũng lo lắng cho , xem nàng kìa, gầy một vòng ."

Phùng Oánh khẽ cúi đầu, về phía đế vương trầm mặc.

"Bệ hạ, đều là của , nên dẫn trưởng công chúa rời kinh..."

Tiêu Dung thấy nàng tranh nhận , vội vàng kêu to, "Không , hoàng , hoàng tẩu bậy đó! Nàng vốn rời cung, là ép nàng theo ... Ta quá nhớ hoàng , hoàng cung rộng lớn trống trải, chẳng thú vị chút nào, mà cũng dám tự xuất môn, hoàng chẳng lẽ hiểu ?"

Loading...