Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-01-07 18:23:36
Lượt xem: 223

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi…” Ngao Thất huyết khí bốc lên tận đỉnh đầu, tiến lên giữ c.h.ặ.t kéo góc tường, thở gấp, “Đừng bừa! Là chịu nóng nổi, đổ mồ hôi cả đêm. Đợi lát nữa tự tắm rửa.”

Diệp Sấm nháy mắt liên tục, dùng khuỷu tay huých nhẹ : “Tiểu Thất lớn , nương tử !”

“Diệp Sấm!” Ngao Thất gấp đến nỗi cả thế giới như sắp sụp đổ, cơ thể căng cứng, ánh sáng lốm đốm chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng như gan lợn của , bộ là sự bối rối và căng thẳng của một thiếu niên.

“Huynh tha cho . Hôm nay tan ca, mời uống rượu.”

Không thể giải thích nổi, bắt đầu cầu xin.

Diệp Sấm lắc đầu liên tục, đến nỗi đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, cố tình trêu chọc:

“Rượu uống . Tiểu Thất nóng tính thế , nếu say, sợ rằng ngươi bậy, tiết tháo còn…”

“Đồ hỗn láo! Để xem xé rách miệng ngươi thế nào…”

Diệp Sấm hì hì, né tránh, hướng về phía ô cửa sổ hoa văn của Phùng Vận mà hét lớn: “Nữ lang, Ngao Thất …”

Ngao Thất giận đến mức túm lấy eo , ép lên tường, dùng tay bịt c.h.ặ.t miệng . Diệp Sấm đến mức ngừng giãy dụa.

Hai cứ thế vật lộn, đẩy qua đẩy thành một mớ hỗn độn bên bức tường.

lúc đó, Tả Trọng từ đại doanh Bắc Ung trở về, thấy liền nặng nề ho khan một tiếng.

Ngao Thất và Diệp Sấm liếc mắt , vội buông tay đối phương, như chuyện gì xảy , tiến lên chào: “Tướng quân mệnh lệnh gì ?”

Tả Trọng liếc mắt sắc mặt của cả hai, hỏi: “Nữ lang ?”

Phùng Vận đang ngẩn ngơ ngoài cửa sổ, báo thì đặt chén xuống và mời họ .

Vừa thấy, nàng lập tức nhíu mày: “Ngao thị vệ bệnh ?”

Ngao Thất hai má đỏ bừng, cuống quýt lấy tay áo lau trán, đông tây: “Trời hôm nay nóng quá.”

Diệp Sấm nhịn đến mức suýt nghẹn.

Phùng Vận nhận hai gì đó kỳ lạ, nhưng hỏi thêm, chỉ sang Tả Trọng:

“Phiền Tả thị vệ một chuyến, tướng quân tin tức gì ?”

Tả Trọng lấy từ tay áo một tờ giấy vàng gấp đưa tới.

Công văn quân đội Đại Tấn thường dùng loại giấy , Phùng Vận từng thấy vô trong kiếp , nhưng từng tờ nào là do Bùi Quyết cho nàng. Lần khiến nàng cảm khái cảm thấy mới lạ. Nàng kiên nhẫn quan sát một lát từ từ mở .

“Thư nhận.”

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, liền là bút tích của một võ tướng.

Không rằng Bùi Quyết , ngược , nét chữ của mạnh mẽ, tựa như sắt khắc bạc, toát lên một loại lực xuyên thấu qua trang giấy. qua lớp giấy, dường như cũng cảm nhận sự lãnh đạm và sát khí của .

Phùng Vận ngẩng đầu hỏi Tả Trọng: “Tướng quân dặn dò gì khác ?”

Ngao Thất cũng chăm chăm, chờ đợi: “ , tướng quân giao phó gì ? Ta khi nào trở doanh trại?”

Nam Tề tuyên bố tập hợp năm mươi vạn binh mã để phản công lớn, Đại Tấn sắp đối mặt với một trận chiến ác liệt. Ngao Thất hưng phấn đến mức m.á.u như sôi lên. Hắn chiến trường, cả ngày quanh quẩn bên cạnh một nữ lang mà cà kê câu giờ.

Tả Trọng ngừng một chút, cúi đầu đáp: “Tướng quân , đợi tiết Lập Thu sẽ đến gặp nữ lang.”

Phùng Vận khẽ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-20.html.]

Thao Dang

Sau tiết Lập Thu, điều đó nghĩa là Bùi Quyết thư của nàng.

Hắn đến gặp nàng để gì? Tả Trọng , nhưng tất cả đều rõ ràng.

Bùi Quyết đưa nàng đến An Độ, để nàng sống trong căn nhà cũ, trả hầu cho nàng, là để tìm một mưu sĩ ? Tất nhiên .

Điều mà Bùi tướng quân ham chính là thể nàng.

Con thú hoang ngủ sâu trong lòng gầm lên một tiếng, khiến gương mặt Phùng Vận thoáng ửng đỏ.

Không hổ, cũng là giận dữ, mà là cảm giác mất mát.

Nàng nghĩ rằng dốc lòng bày mưu tính kế, cung cấp tin tức quan trọng về kẻ địch, chẳng lẽ Bùi Quyết thấy ? Chẳng lẽ con đường của nữ nhân thật sự chỉ thể là hầu hạ bên gối thôi ?

Phùng Vận im lặng một lúc, gọi Tiểu Mãn tới mài mực, lấy một mảnh gỗ mai mà nàng tự tay khi rảnh rỗi từ trong ngăn kéo, xắn tay áo, cầm bút .

“Ta vì quân đội của ngài mà chuẩn lương thực, đổi tướng quân đề bạt mưu sĩ, thế nào?”

Tả Trọng mang theo mảnh gỗ rời , Ngao Thất ba bước thành hai chạy theo, kéo kéo đẩy đẩy, hình như sốt ruột, gì, thỉnh thoảng ngoái đầu về phía cửa sổ nơi Phùng Vận đang .

Mãi lâu , mới thất vọng về, mái hiên trời, giống như một phụ nhân oán trách mong ngóng ai đó trở về.

Phùng Vận đẩy cửa sổ, thò đầu hỏi, “Ngao thị vệ tố cáo ?”

Ngao Thất hai tay ôm đao bên hông, liếc mắt nàng, chút khinh thường, “Nếu nữ lang dám , thì nên sợ .”

Phùng Vận nhịn , “Ta gì chứ?”

Ngao Thất mặt đỏ bừng, “Ta , nữ lang tự thôi.”

Hử? Phùng Vận vẻ mặt tức giận của , lắc đầu.

---

Tả Trọng trở về tay , còn mang theo hai xe lương thực. Ngoài ngũ cốc, còn cả khoai môn đỏ mà Phùng Vận cho đào về, tất cả đều chất đống trong phòng kho bên cổng lớn.

Mấy gia nhân đang vui vẻ vận chuyển lương thực, Phùng Vận , lòng ngẩn ngơ.

Thì nhận lương thực từ khác thể vui vẻ đến .

Nếu nàng thể chuẩn một lượng lớn quân lương cho Bùi Quyết, còn lý do gì để từ chối?

Trời sập tối, Thường Đại Tài cùng A Lâu ngoài cũng khập khiễng về.

Sau khi đuổi hết , Thường Đại Tài với sắc mặt tái nhợt báo cáo với Phùng Vận.

“Nữ lang, Lâu quản sự trở về nữa.”

Phùng Vận hỏi: “Bên đối phương yêu cầu gì?”

Thường Đại Tài thấy chủ nhân vẻ mặt bình thản, như thể sớm dự liệu, trong lòng kinh ngạc.

Hắn cúi hành lễ, “Tiểu nhân cùng Lâu quản sự đến Hoa Nguyệt Giản, theo lời nữ lang dặn dò cầu xin đổi vật lấy lương, ngờ chủ nhân Hoa Nguyệt Giản vô lý, lời nào liền trói bọn tiểu nhân , cho ăn uống, hành hạ đủ đường, nữ lang tự tới nhận , nếu …”

Hắn vẫn còn sợ hãi, xoa xoa trán lạnh, lắp bắp.

“Sẽ biến Lâu quản sự thành súp thịt, gửi… gửi về phủ.”

Đây là chuyện lớn, là chuyện sống chết, Thường Đại Tài lo lắng đến nghẹn thở, nghĩ đến cảnh Lâu quản sự thành súp thịt, nghĩ đến chủ nhân bí ẩn và tàn nhẫn của Hoa Nguyệt Giản, hai chân run rẩy.

vị chủ nhân mới của dường như sợ hãi, chậm rãi uống cạn nửa chén nguội, mới chuẩn ngoài.

Loading...