Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-01-31 08:26:27
Lượt xem: 109
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng thức dậy, dùng xong bữa sáng thẳng đến nhà bếp.
Nhân bánh nữ đầu bếp băm nhuyễn từ sáng sớm, Phùng Vận tự tay nêm nếm gia vị. Bánh bao nhân rau xanh chay và nhân t.hịt heo đặt lên xửng hấp, lửa lớn bốc , chẳng mấy chốc tỏa hương thơm lừng.
Tiểu Mãn bên cạnh vươn cổ ngóng chờ, liền Hàn bà bà gõ nhẹ một cái đầu, lúc mới nuốt nước bọt lấy hộp đựng thức ăn.
Phùng Vận dặn dò nữ đầu bếp: “Ngày mai vẫn ăn bánh bao, ai cũng phần.”
Nữ đầu bếp vui vẻ đáp lời.
Hàn bà bà thấy nàng chẳng hề ý thức tiết kiệm, lải nhải thêm một hồi.
Phùng Vận còn thấy nữa, nàng dẫn theo nha , xe lừa, thẳng đường đến đại doanh núi Giới Khâu.
Hôm nay nàng đến thăm đại ca, vì đặc biệt gọi theo Ngao Thất, tiện thể cũng giao luôn Ngao Tử cho . Hai càng lúc càng thiết, Ngao Thất trở thành một trong hai hiếm hoi bên cạnh Phùng Vận thể ôm Ngao Tử mà trêu đùa.
Đặc quyền khiến thiếu niên hớn hở rạng rỡ, cưỡi ngựa mà lưng cũng thẳng tắp đầy kiêu hãnh.
Thế nhưng, khi bọn họ phấn khởi đến đại doanh núi Giới Khâu, mới Bùi Quyết trong doanh trại, ngay cả Ôn Hành Tố cũng đưa .
Phó tướng Hách Liên Khiêm tươi đống thức ăn dỡ xuống từ xe lừa.
“Từ đây đến đại doanh Hoài Thủy xa xôi cách trở, chi bằng để cử nữ lang mang đến?”
Phùng Vận cảm tạ : “Ta sợ xa, chỉ xin tướng quân cấp cho một tấm lộ dẫn…”
Hoài Thủy là tiền tuyến giữa hai quân, đường sá sớm phong tỏa, lộ dẫn, thường dân căn bản thể qua , dù nàng mang đồ đến cũng bất lực.
Hách Liên Khiêm gượng.
“Chuyện … Đại tướng quân nghiêm lệnh cấm đoán, nữ lang đừng khó nữa.”
Quân Bắc Ung quy tắc riêng, Phùng Vận tất nhiên sẽ gây khó xử cho Hách Liên Khiêm.
Chỉ là trong lòng nàng chút buồn bực.
Đại ca còn đang thương, mà Bùi Quyết vẫn cứng rắn lôi tiền tuyến. Đại ca hẳn đau đớn, chịu đựng đến nhường nào?
Phùng Vận đưa mắt xa, binh sĩ trong đại doanh núi Giới Khâu rõ ràng giảm đáng kể, xem phần lớn quân đội Bùi Quyết dẫn Hoài Thủy.
Trên thao trường, một nhóm đang thao luyện, từ khi Phùng Vận doanh, bọn họ vẫn lén về phía nàng…
Hách Liên Khiêm liền sầm mặt quát mắng một tiếng, đó nghiêm túc trở .
Phùng Vận đầu hiệu cho Tiểu Mãn, đem bộ đồ đạc mang từ thôn Hoa Khê đến, giao cho Hách Liên Khiêm.
“Không cần phiền phức đưa nữa, những thứ Hách Liên tướng quân cứ giữ dùng. Hoài Thủy quá xa, mang đến đó cũng mất ngon, chẳng còn hương vị gì.”
Hách Liên Khiêm sờ râu, đang định lời cảm tạ, thì bỗng thấy giọng của Phù Dương Cửu.
“Không phiền , đang định đến Hoài Thủy, tiện thể mang luôn.”
Miếng ăn đến miệng bay mất, sắc mặt Hách Liên Khiêm lập tức sa sầm.
Phù Dương Cửu vẫn tủm tỉm , tiến đến gần Phùng Vận hai lượt.
“Nữ lang xinh hơn mấy phần .”
Người lúc nào cũng năng chẳng đắn, Phùng Vận đôi co với , chỉ nghiêm cẩn hành lễ, đó hiệu cho Tiểu Mãn và Khải Bính chuẩn rời .
“Nữ lang hỏi , vì lúc đến Hoài Thủy ?”
Giọng điệu của Phù Dương Cửu như đùa cợt, nhưng nếu kỹ, trong đó vài phần nghiêm túc.
Lòng Phùng Vận chợt trầm xuống, chẳng lẽ thương thế của đại ca biến?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-112.html.]
Sắc mặt nàng trở nên nghiêm trọng: “Xin Phù Dương y quan chỉ rõ.”
Phù Dương Cửu liếc Ngao Thất bên cạnh nàng, khẽ .
“Nữ lang, mời bước sang một bên chuyện.”
Phùng Vận gật đầu, định bước theo thì Ngao Thất cau mày vui.
“Có chuyện gì mà thể ngay đây?”
Phù Dương Cửu đầu , phát hiện Ngao Thất trưởng thành thật . Bộ thường phục mặc khinh giáp (áo giáp nhẹ), nhưng dáng cao ráo, khí thế thanh tú mà uy nghiêm, quả nhiên hổ danh là cháu trai do cữu cữu tự tay dạy dỗ.
Phù Dương Cửu cố tình chọc .
“Ngao thị vệ tuổi còn nhỏ, tiện lời của lớn.”
Ngao Thất lập tức nhướng mày, suýt nữa thì phát hỏa.
Phùng Vận một cái, nhịn : “Phù Dương y quan chỉ đùa với ngươi thôi, Ngao Thất chờ một chút.”
Nữ lang lên tiếng, Ngao Thất cũng lý do để theo. ở Trung Kinh , Phù Dương Cửu vốn nổi danh phong lưu, thích bộ dạng thần bí gọi nữ lang riêng như thế …
Phùng Vận lặng lẽ theo Phù Dương Cửu sang một bên, cách xa bọn họ một chút, nhưng vẫn ở trong tầm mắt của .
Nàng : “Nói ở đây .”
Phù Dương Cửu đầu Ngao Thất đang trừng mắt từ xa, đại khái cũng hiểu ý của nữ lang.
Nam nữ đơn độc, dưa chín hái cành, nàng đang né tránh hiềm nghi.
Phù Dương Cửu khoanh tay ngực, lười biếng mỹ nhân mặt, hồi lâu .
Hắn đang nghĩ, Bùi Quyết thế nào mà thể khắc chế bản giữa cơn hành hạ của chứng dương táo, đối diện với mỹ nhân mỗi đêm, dục niệm cuồn cuộn mà vẫn hề động tâm?
Trên đời , nam nhân nào thể nhẫn nhịn như .
Thao Dang
Tên Bùi Quyết , thể xem là nữa .
“Phù Dương y quan?” Phùng Vận khẽ gọi .
Phù Dương Cửu ho nhẹ một tiếng, kéo ánh mắt khỏi dung nhan kiều diễm của nàng, nghiêm túc hơn một chút.
“Nữ lang , Bùi Quyết mắc một chứng bệnh kỳ lạ?”
Phùng Vận kinh ngạc, lắc đầu.
Phù Dương Cửu dáng vẻ của nàng, trong lòng vì Bùi Quyết mà thắp một ngọn nến. Có thể tưởng tượng , giấu kín dục vọng dã thú lớp da t.hịt đến mức nào, mới thể khiến tiểu nữ lang hề nhận dù chỉ một chút.
“Những ngày qua, đến Hoa Khê thôn mỗi ngày ?”
Phùng Vận sắc mặt bình thản, khẽ đáp một tiếng.
“Vậy là về doanh trại mới phát bệnh ?”
Phù Dương Cửu : “Không, căn bệnh theo nhiều năm . Chỉ là gần đây phát tác nghiêm trọng hơn.”
Phùng Vận đầy nghi hoặc.
Nàng từng thấy Bùi Quyết dấu hiệu gì bất thường, nhưng mặt thì vẻ bệnh nhẹ chút nào.
“Phù Dương y quan cứ thẳng .”
Phù Dương Cửu nhận Phùng Vận mất kiên nhẫn. chuyện , một nam nhân như cũng tiện thẳng với nữ lang, chỉ mập mờ :
“Bùi Quyết luôn kiềm chế, bảo thủ, giữ trong sạch. Dù chịu đựng bệnh tật hành hạ, cũng từng buông thả bản …”
Những lời Phù Dương Cửu , Phùng Vận đều hiểu. ghép với , nàng chẳng hiểu gì.