Trường Mệnh - Chương 61 - hoàn

Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:45:18
Lượt xem: 148

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiều năm mưu tính, đến ngày quyết định, nhẹ nhàng khép như một dấu chấm tròn.

 

Hoàng đế thể tin nổi, trừng mắt hỏi Thái tử: "Trẫm đối đãi ngươi bạc, vì ?"

 

Cố Lưu chẳng từ khi nào lạnh nhạt với vị phụ hoàng , đến mức liếc mắt cũng lười.

 

Giờ phút cũng chỉ dùng giọng nhàn nhạt hỏi :

 

“Nếu hôm nay, phản chế, thì nhi thần, mẫu hậu, Diệp gia cùng văn võ bá quan trong Đông cung, trong kế hoạch của , kết cục sẽ ?”

 

Chỉ một lời, khiến hoàng đế đang phẫn nộ như một thau nước lạnh giội thẳng xuống đầu.

 

Ông lắp bắp : “Ngươi… ngươi đều cả ?”

 

Cố Lưu đáp, chỉ im lặng ông chiếu thư thoái vị.

 

Sau đó đẩy ông đến biệt cung hẻo lánh Thái thượng hoàng, còn đưa cả "bạch nguyệt quang" mà ông nhung nhớ bên cạnh cùng.

 

Rồi lạnh lùng hai , giàu sang còn, ngày ngày khốn khổ, cuối cùng chỉ còn gắt gỏng mắng nhiếc lẫn , nhưng cũng đành giam chung suốt đời cho đến c.h.ế.t.

 

Còn vị hoàng tử ông lén lút nuôi dưỡng, Cố Lưu khó.

 

Bởi vốn kẻ ác độc.

 

Chỉ ban cho một mảnh phong địa xa xôi, đuổi một vị vương gia nhàn tản.

 

Tất cả chuyện đều thuận lợi.

 

A Đào ở bên cạnh, khiến Cố Lưu càng mưu tính cẩn trọng hơn.

 

Nói là cùng tiến cùng lui, nhưng chỉ nhận chữ “tiến”.

 

Tuyệt cho nàng cơ hội cùng "lùi bước".

 

12

 

Cố Lưu sắp đăng cơ tân đế, cố ý để mẫu hậu dùng thánh chỉ đóng Phượng ấn, ban hôn cho cùng A Đào, định ngày đăng cơ cử hành đại lễ lập hậu.

 

Cung nhân đổi cách xưng hô, gọi là Thái hậu.

 

Thái hậu bảo đưa đến để xem mặt, liền định yến thưởng hoa sắp tới.

 

Người nhà họ Lý Thái hậu gặp A Đào, liền căng thẳng vô cùng.

 

Hồng Trần Vô Định

Sợ rằng Thái hậu chướng mắt A Đào xuất từ nơi thâm sơn cùng cốc, nhất định đòi theo cùng.

 

Xe ngựa còn lăn bánh, phía nối tiếp từng chiếc từng chiếc.

 

Cuối cùng, lặng lẽ kéo theo một đoàn lưng.

 

Thái hậu ngang qua một đám đông chen chúc, mới thấy A Đào trong đình.

 

Chén sứ cắm hoa trong tay lập tức rơi xuống đất.

 

Người nhà tưởng rằng Thái hậu lòng với A Đào, sẽ khó nàng, ai nấy đều thót tim lo lắng.

 

Liễu Hi Yên kéo mạnh Liễu Tích Dung bật dậy.

 

Lý Nhị công tử đang uống cũng khựng .

 

Lý Tam công tử “soạt” một tiếng mở quạt, định xông lên .

 

Vương thẩm dù ở nơi nào cũng dễ dàng thích nghi, giờ trở thành thủ lĩnh trong đám công tử tiểu thư.

 

Bà nhướng mày, buông một câu: “Định ?”, liền khiến cả đám yên bất động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-61-hoan.html.]

Thì nửa buổi yến tiệc thưởng hoa , nhàn rỗi đều là từ Lý phủ đến cả.

 

Thái hậu cúi nhặt lên đóa mẫu đơn quý giá đời chỉ một, lỡ đ.á.n.h rơi thì dứt khoát bẻ luôn, cài lên mái tóc A Đào.

 

Thái hậu dịu dàng mỉm

 

“Bổn cung đầu gặp ngươi, nhưng thấy quen thuộc, xem chúng hữu duyên. Danh hoa nên tặng mỹ nhân!”

 

Đóa mẫu đơn rực rỡ cài mái tóc đen nhánh của A Đào.

 

Thiếu nữ dung mạo đoan chính, quả thật xứng đáng với câu “danh hoa tặng mỹ nhân”.

 

Thái hậu là cố tình rơi hoa, để đều ngoảnh .

 

Khoảnh khắc sẽ khắc sâu trong lòng tất cả .

 

Mọi chứng kiến bà đích chấp bút thánh chỉ, mang theo lời chúc phúc, định hôn ước cho hai .

 

A Đào sự yêu quý của Thái hậu, thế gia ủng hộ.

 

Không ai còn thể bắt bẻ nàng xuất hèn kém.

 

Những lão thần luôn đưa hậu cung cũng nên ngậm miệng .

 

Nàng chính là xứng đáng nhất.

 

Nàng xứng đáng hưởng điều nhất.

 

Vinh hoa phú quý, tình ấm áp, điều đời , nàng đều xứng đáng nhận .

 

Đây chính là dụng ý của tân hoàng, cố tình để trưởng bối ban hôn một cách long trọng.

 

Cố Lưu đợi mẫu hậu sắp đặt xong xuôi, liền dẫn tiểu cô nương của rời .

 

Dẫn nàng đến một góc khuất vắng vẻ trong hoàng cung, nơi một căn nhà nhỏ ngập tràn hoa cỏ.

 

Y hệt ngôi nhà thuở nhỏ nàng lớn lên ở Lạc thành.

 

Không, A Đào vết khắc tường, nhận đây chính là căn nhà núi năm xưa ở Lạc thành.

 

tháo dỡ từng phần, vượt ngàn dặm chuyển về đây.

 

Rồi chính tay Cố Lưu, từng chút từng chút dựng .

 

Ai thể ngờ giữa hoàng cung vàng son lộng lẫy một túp lều tranh, còn tầng tầng bảo vệ giữa một góc kín đáo.

 

A Đào chính nàng cũng chẳng , mỗi khi thiếu cảm giác an , luôn chui căn nhà nhỏ trốn tránh.

 

Cố Lưu hề ngăn cản nàng.

 

Chỉ mỉm : “Sau nàng nhớ nhà, thể về bất cứ lúc nào.”

 

Cả ngày hôm đó A Đào cứ ngơ ngẩn, đến cả đóa hoa cài đầu cũng lệch .

 

Cố Lưu khẽ, giúp nàng cài ngay ngắn, nắm tay nàng, theo con đường nhỏ ít qua , dắt nàng về Lý phủ.

 

Trời tối, ánh trăng vằng vặc, yên tĩnh thanh bình.

 

Dọc đường, cẩn thận lấy hôn thư xem bao nhiêu , chắc chắn chút sai sót nào, mới cất thật kỹ.

 

Ánh trăng rực rỡ, soi khắp nhân gian như một giấc mộng .

 

A Đào khẽ liếc hàng cuối trong hôn thư:

 

"Khánh an, trường mệnh bách tuế, bạch đầu giai lão."

 

Hoàn.

Loading...