Trường Mệnh - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:43:41
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn bản men theo dấu chân để , một tìm trong núi sâu.

 

Giữa rừng núi, thiếu nữ áo trắng như tuyết đang gắng sức đẩy t.h.i t.h.ể xuống một mỏm núi thấp.

 

Lặng lẽ xác c.h.ế.t lăn xuống vực sâu tối tăm.

 

Hai tay, y phục, đều nhuộm đầy m.á.u đỏ loang lổ, chói mắt vô cùng.

 

Nàng đang định xóa bỏ dấu vết, xoay , liền phát hiện vốn nên ở tận hoàng cung xa xôi.

 

Người là đại ca ca của nàng — Cố Lưu.

 

A Đào theo bản năng lui một bước, nhưng khựng , c.h.ế.t trân tại chỗ.

 

Nàng đưa đôi tay trắng nõn mềm mại , từng giọt m.á.u nhỏ tí tách rơi xuống đất.

 

Cảm giác hoảng loạn, căng thẳng và sợ hãi lâu gặp ùa về.

 

Nàng tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t tên thợ săn .

 

Hành động tàn độc như thế, khiến A Đào sợ rằng đại ca ca sẽ chán ghét .

 

Nhìn kỹ sẽ thấy, tay nàng đang run lên.

 

Cố Lưu bước tới, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, hề lộ vẻ chán ghét.

 

Hắn xé một đoạn tay áo, nắm lấy đôi tay mềm mại lạnh giá của thiếu nữ.

 

Từng chút, từng chút, lau sạch m.á.u tay nàng.

 

Hắn : "A Đào, nàng ."

 

Tội c.h.ế.t của tên thợ săn là đáng kiếp, nàng chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối mà thể tự kết liễu tên đại hán lực lưỡng , thật sự lợi hại.

 

Chỉ điều, khiến khỏi lo lắng...

 

Những cử để bảo vệ bên cạnh nàng, hẳn là do chính nàng nghĩ cách đuổi .

 

Nàng đích g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ bán mẫu của .

 

Đồng thời, nàng cũng sợ việc quyết liệt như thế sẽ khác báo cho .

 

Sợ vui, sợ chán ghét.

 

thể chán ghét ?

 

Hắn chỉ lo, lo nàng một đối mặt với nguy hiểm, lo nàng sẽ hoảng sợ bất an.

 

Tay nàng còn đang run, đầu g.i.ế.c , mẫu bặt vô âm tín.

 

Trong lòng nàng chắc hẳn kinh hoàng cực độ.

 

Sao tiết trời lạnh như ?

 

Hai bọn họ, là thanh mai trúc mã cũng sai, cùng lớn lên.

 

Chỉ là sự cận chỉ ở trong lòng, bao giờ vượt quá giới hạn.

 

Lần đầu tiên, Cố Lưu ở qua đêm trong căn nhà nhỏ của A Đào.

 

Hắn ôm nàng chiếc giường nhỏ, bằng một tư thế như bảo vệ, vỗ lưng nàng như dỗ trẻ con ngủ.

 

Hắn nắm lấy tay nàng, bàn tay lạnh như băng.

 

Cho đến khi tay nàng còn run nữa, mới thôi.

 

Sự hiện diện của chính là ấm, là bình yên, là chỗ dựa, là bằng chứng cho việc: vẫn luôn ở đây.

 

Nàng cần một đối mặt với bất cứ điều gì.

 

Đôi khi Cố Lưu cũng nghĩ, vì mỗi nàng gặp nguy hiểm, đều là khác mộng thấy tới báo cho ?

 

Còn , từng một mộng thấy A Đào?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-59.html.]

Thật chẳng công bằng chút nào.

 

10

 

Sự xuất hiện của Cố Lưu khiến chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều, việc thu dọn tàn cục, nàng cần tự tay.

 

Tung tích của mẫu cũng dễ dàng tìm .

 

A Đào cứ ngỡ sẽ trằn trọc suốt đêm.

 

Nào ngờ khi tỉnh dậy mới phát hiện, bản ngủ một giấc yên lành.

 

Lúc nàng tỉnh, mẫu tìm thấy, bà bán một thanh lâu.

 

Thuộc hạ nhanh chóng đưa ngoài, nhưng bà chịu về.

 

Bà còn cướp lấy đao của thị vệ, kiên quyết bước về phía ngược với phương hướng về nhà.

 

A Đào chỉ đành tự đuổi theo, tới khi gặp , mới phát hiện mẫu lúc còn giống .

 

Bình thường đến mức khiến nàng cảm thấy xa lạ.

 

Không còn điên cuồng ngây dại, còn thần trí rối loạn, còn mơ hồ sảng.

 

Phụ nhân bình thản, xinh nàng, khẽ nâng tay, dường như vuốt ve mái tóc con gái.

 

khựng hồi lâu, cuối cùng .

 

Ngược bất ngờ quỳ rạp xuống, vang lên tiếng “bịch” nặng nề.

 

Một giọt lệ trượt khỏi đuôi mắt bà.

 

Bà nghẹn ngào : “Là với con, kiếp …”

 

Cuối cùng cũng lời : “Hãy con gái của khác .”

 

Có lẽ là do quá trình điều trị ngừng hiệu quả, cũng lẽ là vì thời gian gần đây  trải qua biến động quá lớn.

 

A Đào nhận , bệnh điên của mẫu , rốt cuộc cũng khỏi .

 

Thế nhưng mẫu về ngọn núi nhỏ nữa.

 

Đã hạ quyết tâm, tự tay báo thù.

 

Đã chọn con đường báo thù, thì tự nhiên chẳng thể nào bù đắp những lầm với A Đào khi xưa.

 

Món nợ , mãi mãi thể bù đắp nổi.

 

Đến cả bà cũng cảm thấy, bản xứng mẫu của cô nương .

 

A Đào kéo bà dậy, ánh mắt tĩnh lặng như nước c.h.ế.t , nàng liền hiểu.

 

Mẫu lấy mạng để đổi mạng kẻ thù, cho nên mới chẳng hề mượn đến thế lực nào.

 

Chỉ mang theo một thanh đao, một một , lặng lẽ rời .

 

Hồng Trần Vô Định

A Đào khàn giọng lời biệt ly: “Kiếp , chúng còn liên can gì nữa.”

 

Nàng tôn trọng sự lựa chọn của mẫu .

 

Phụ nhân mấp máy môi, còn định điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, xoay rời một .

 

Một thời gian , trong kinh thành lan truyền tin tức.

 

Tân nhậm Liễu thị lang đang lúc đắc ý, nhưng bao lâu c.h.ế.t cháy trong một vụ hỏa hoạn.

 

Nghe cùng c.h.ế.t còn một thị tân nương gì đó, chẳng ai điều tra rõ thực hư.

 

A Đào thực đoán , ánh mắt cuối cùng của mẫu , là gì.

 

Mẫu , kỳ thực nàng hề tên là A Đào.

 

Cái tên quê mùa, khó gọi , thực chỉ là đặt qua loa cho .

 

Người vẫn , tên tiện dễ nuôi, nhưng mẫu vốn xuất từ đại hộ, tất nhiên tin mấy lời .

Loading...