Trường Mệnh - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:42:43
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu lúc đưa A Đào khỏi đây, nhỡ chẳng may việc lớn thất bại, nàng cũng sẽ liên luỵ.

 

Bởi , chỉ khi cục diện định, mới dám đưa nàng tiến kinh.

 

A Đào xong, trầm mặc hồi lâu, đó nghi hoặc mà thẳng thắn hỏi:

 

“Vì , ngài đối xử với như thế?”

 

Hắn xem chuyện đưa nàng kinh, cho nàng ở nhà lớn, là điều đương nhiên.

 

Lúc đến lượt Cố Lưu lặng thinh thật lâu, ngẩn ngơ một hồi, hái một nhánh dây leo ven đường, khẽ :

 

“Ta đan cho nàng một chiếc vòng hoa.”

 

Hắn né tránh câu hỏi, chuyển sang đề tài khác.

 

Kỳ thực, bản cũng chẳng rõ.

 

Hắn là tài trí hơn , ngay cả chuyện nhất thời học đan vòng hoa, đầu ngón tay thon dài khéo léo, thành phẩm cũng vô cùng xinh hảo.

 

Vòng hoa đội lên đầu tiểu cô nương, liền khiến nàng càng thêm lanh lợi đáng yêu.

 

Thế nhưng bản tính Cố Lưu vốn chẳng lẩn tránh.

 

Mấy ngày đó, vẫn luôn nghĩ mãi về chuyện .

 

? Chẳng hiểu chẳng thể chịu nổi cảnh A Đào chịu khổ chịu nạn.

 

Suốt một năm qua, mỗi thấy những thiếu nữ cùng tuổi, đều bất giác nhớ tới nàng.

 

Ngày trông thấy Liễu Tích Dung, dung nhan nàng xinh rạng rỡ, khiến trằn trọc mãi yên.

Hồng Trần Vô Định

 

Hai là tỷ khác , thế nhưng phận cách biệt một trời một vực.

 

Con gái của thế gia vọng tộc, từ nhỏ yêu chiều nâng niu.

 

Còn A Đào, chẳng bao lâu đây vẫn còn cảnh bữa đói bữa no.

 

So với , hiện giờ nàng sống an hạnh phúc hơn nhiều.

 

Nàng cảm thấy mãn nguyện, cũng hết lòng ơn.

 

Cố Lưu nghĩ, như thế vẫn đủ.

 

Còn xa mới đủ.

 

Nàng nên chỉ thế, nàng sống bình an thuận lợi, càng hoạt bát, càng náo nhiệt, càng xứng đáng.

 

Thứ khác , nàng cũng .

 

Không cần quá mức trầm tĩnh, hiểu chuyện, ngoan ngoãn.

 

Thật khiến phiền muộn.

 

Cố Lưu bỗng nhiên hiểu , cái nỗi bức bối trong lòng bấy lâu, e rằng chính là... lòng thương xót.

 

Hắn luôn vô thức thương xót tiểu cô nương .

 

Cho nên, vòng hoa mà Liễu Tích Dung , nàng cũng .

 

Cho nên, vinh hoa phú quý đời, tình , sự ấm áp, cùng điều trong thiên hạ, nàng đều xứng đáng hưởng.

 

8

 

Cố Lưu hạ quyết tâm, nhất định đưa A Đào kinh, giữ bên cạnh để tiện chăm nom.

 

Bên ngoài sẽ công khai phận là biểu tiểu thư của Lý phủ.

 

Nhà họ Lý gia phong đoan chính, bề ngoài chẳng dính dáng gì đến Đông cung, chính là chỗ dựa thích hợp cho nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-57.html.]

Thế nhưng A Đào e dè lùi bước.

 

Nàng phần nhút nhát, cũng phần sợ hãi với thế giới bên ngoài.

 

Nếu tác động từ bên ngoài, nàng nghĩ sẽ mãi mãi co trong căn nhà tranh cũ nát , sống hết đời trong cô quạnh.

 

Cố Lưu thấy vẻ mặt nàng rõ ràng là sợ hãi, lưỡng lự, gật đầu, nhưng vẫn theo bản năng định đáp ứng.

 

Hắn khẽ thở dài, xoa rối mái tóc nàng, ngăn sự thuận theo mù quáng .

 

“Thôi .”

 

Quận thủ Lạc Thành giờ bằng của , từ trong ngoài đều thanh trừng sạch sẽ.

 

Việc che chở nàng vốn hề che giấu.

 

Trong tay nàng một tấm lệnh bài, bất cứ khi nào cũng thể trực tiếp tìm đến vị quan lớn nhất Lạc Thành.

 

Chuyện như đây, tuyệt đối sẽ xảy nữa.

 

Nàng sợ bước khỏi chốn nhỏ bé , thế nhưng, nơi chính là bến bờ bình yên cả đời của nàng.

 

Chỉ là, sắp gặp một phiền toái nho nhỏ.

 

Căn nhà nhỏ của A Đào từ lâu trùng tu .

 

Cố Lưu dẫn nàng trồng hoa, san phẳng mảnh đất cửa, dựng nên một tiểu viện, trong ngoài đều trồng muôn sắc hoa tươi.

 

Những đóa hoa mỗi năm một mùa, gieo từ mùa xuân, nở suốt tới đông tàn, sang năm cần trồng mới.

 

Áo trắng của Thái tử hiếm khi dính bùn đất, nhưng vẻ dung mạo càng thêm nổi bật.

 

Hắn khẽ hỏi: “Nàng thích ?”

 

Căn nhà tranh từng đơn độc trơ trọi sườn núi trong đêm mưa tối tăm năm , nay nắng ấm rực rỡ, rực rỡ hoa tươi, ấm áp sạch sẽ.

 

Đương nhiên là nàng thích vô cùng.

 

Bởi vì, loài hoa năm nào cũng trồng , cho nên sẽ mỗi năm để nàng.

 

Đó là một lời hứa.

 

Cố Lưu hồi kinh, cung phụ hoàng bắt quỳ ngoài điện, hứng trọn gió lạnh suốt cả một đêm.

 

Hắn lén rời kinh bẩm báo, thật cũng chẳng chuyện gì to tát.

 

Chỉ là cả quận thủ của Lạc Thành.

 

Dù đây chỉ là một tiểu thành nơi biên cảnh, tính là trọng địa, nhưng hành động qua mặt thượng cấp, động tĩnh nhỏ, tất nhiên chẳng thể giấu nổi hoàng đế.

 

Nếu nghiêm trọng hơn, hoàng đế mà đa nghi, lẽ sẽ nảy sinh lòng đề phòng Đông cung dị tâm.

 

Cố Lưu quỳ suốt một đêm, khiến cả ngoại tổ phụ lẫn sư trưởng đều sốt ruột yên.

 

Thế nhưng ung dung bình thản.

 

Đợi phụ hoàng nguôi giận, truyền điện, như thường lệ thỉnh an, lộ chút vẻ khác thường.

 

Hắn cùng hoàng đế đ.á.n.h cờ, vẫn là ván nào cũng đ.á.n.h cho đối phương thua tan tác còn mảnh giáp.

 

Thậm chí thoạt trông, còn giống như đang giận dỗi với phụ hoàng.

 

Thấy thái độ như thế, nét mặt hoàng đế dịu hẳn .

 

Cố Lưu chuyến đến Lạc Thành, còn đưa theo cả Liễu Tích Dung, chỉ là để nàng lộ diện.

 

Liễu Tích Dung vốn sinh ở đó, cũng coi như trở cố hương.

 

Hoàng đế tự suy đoán một phen, tưởng rằng thấu tâm tư của thiếu niên.

 

Thái tử vốn lòng , gần đây vị tiểu thư họ Liễu luôn quấn lấy .

Loading...