Trường Mệnh - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:41:36
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả những ai trong tầm mắt nàng, đều sẽ chăm sóc và bảo vệ nàng.

 

Bao gồm cả những nàng quan tâm.

 

Đó là của , đích sai bố trí, thu xếp bên cạnh nàng.

 

Sẽ một ai, để nàng nữa.

 

Dù cho ngày nàng thật sự gặp nạn, cũng cần tự tay giải quyết.

 

6

 

Sáng hôm , thái tử mang vẻ mệt mỏi mà rửa mặt y phục, ngoài luyện võ buổi sớm, đó cung vấn an mẫu hậu.

 

Lại theo phụ hoàng đ.á.n.h cờ, luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, học văn thư, Thái phó giảng về đạo trị quốc, thuật đế vương.

 

Hắn còn cùng ngoại thành xem tiến độ vụ xuân.

 

Cuối cùng, đường hồi cung, thản nhiên thưa với Thái phó:

 

“Học trò xuất kinh một chuyến, phiền lão sư che đậy một chút.”

 

Thái phó suýt nữa trượt chân té ngửa, may nhờ thái tử đỡ lấy, ông mới mất thể diện.

 

Lão nhân trừng mắt, vẻ mặt sụp đổ:

 

“Điện hạ, chuyện lớn thế , ngài thể đừng dùng giọng điệu bình thản như ?”

 

Thái tử lúc cánh còn đủ cứng cáp, lặng lẽ khỏi kinh thành một chuyến quả thực dễ, cũng may Thái phó đồng ý giúp đỡ.

 

Trước khi lên đường, thái tử gặp mặt Liễu Tích Dung một , hỏi han:

 

“Sống trong Lý phủ quen ?”

 

Liễu Tích Dung mờ mịt, thành thật đáp: “Họ với thần nữ, đối đãi như ruột thịt.”

 

Thái tử gì thêm.

 

Kỳ thực, thái độ cung kính ngoan ngoãn của Lý Nhị công tử là đủ rõ.

 

Lý phủ là dòng dõi võ tướng, nhiều đời chẳng sinh bao nhiêu khuê nữ, bỗng dưng thêm hai , quý như châu báu.

 

Nghĩ đến hai , cơn nghẹn trong lòng thái tử trỗi dậy.

 

Thực , cảm giác từng biến mất.

 

phớt lờ, truy xét, vẫn chẳng thể dứt bỏ .

 

Chỉ đến khi đặt chân đến Lạc thành, lòng mới nhẹ một chút.

 

A Đào Vương thẩm gây họa lớn, vội vàng chạy phố, nơi đang hỗn loạn cả lên.

 

Vương thẩm nhặt một thỏi bạc đường, bao xa thì giữ .

 

Một kẻ trông như phú hộ tự xưng là mất của, còn thứ mất vốn là thỏi vàng, cáo buộc Vương thẩm tráo đổi, thể trả thì dùng ruộng nhà mà đền.

 

Vương thẩm vốn chút ham món lợi nhỏ, thế thì cũng chẳng vội vàng nhặt bạc ngoài đường, nhưng cũng đến mức nhận là chủ thì chịu trả.

 

Bà nhặt rõ ràng chỉ là bạc, thể lấy vàng trả?

 

Giờ phút , bà miệng mà chẳng thể cãi.

 

A Đào , thứ bọn họ nhắm chính là thửa ruộng .

 

Vương thẩm tức giận phản bác, nhưng chỉ một , vài tên đại hán giữ chặt, chút sức phản kháng.

 

Chúng trông như sắp tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-55.html.]

 

A Đào liều xông lên kéo thẩm , tên phú hộ chẳng coi nàng gì, bật :

 

“Con nha đầu từ đến ?”

 

Nói xong liền giơ chân định đá.

 

Hắn mập mạp thô lỗ, chân cẳng to khỏe, một cú đá xuống sức lực hề nhỏ.

 

Đám đông vây xem đều lộ vẻ bất nhẫn, nhưng chẳng ai dám tay ngăn cản.

 

Mấy vốn định bước tới can ngăn đều sững , còn kịp hành động thì tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến.

 

Ai mà to gan đến thế, dám phi ngựa giữa phố chợ?

 

Tên phú hộ khựng một chút.

 

Ngay khoảnh khắc , con tuấn mã lao vút tới như sấm sét, chỉ nháy mắt đến nơi, dừng ngay mặt A Đào, ngẩng cổ hí vang, tung móng đá bay tên nam nhân chắn phía .

 

Con ngựa chính là tiểu bá vương của Đông cung, dòng dõi thuần chủng, tính khí hung dữ, thích oai.

 

Đá bay còn định tiến tới đá thêm mấy cái nữa, cùng mới ngẩng đầu yên đầy cao quý.

 

Thái tử phi xuống ngựa, đỡ lấy A Đào suýt ngã, cúi phủi sạch bụi đất dính tay áo nàng.

 

Phía đám côn đồ gào thét ầm ĩ, nhưng chẳng buồn liếc mắt.

 

Chỉ dịu dàng với nàng: “Đã lâu gặp, A Đào.”

 

Khi đến Lạc thành, khéo trùng hợp bắt gặp nàng gặp nạn.

 

Không sớm một khắc, cũng muộn một giây, vặn đến độ khiến ngỡ là thiên mệnh.

 

A Đào sững .

 

Thật một năm qua, dài chẳng dài, ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng cũng đến mức khiến cảm thấy “Đã lâu gặp”.

 

Thiếu niên mắt cao lớn hơn nhiều, ngũ quan thêm phần sắc nét tuấn tú, nhưng vẫn là dáng vẻ quen thuộc .

 

Nàng cũng lớn hơn, khi xưa mặt vàng ốm yếu, thiếu dinh dưỡng, gầy gò nhỏ bé hơn cả những đứa trẻ cùng tuổi.

 

Hiện tại tuy vẫn gầy hơn những cô bé đồng trang lứa, nhưng má da thịt, ánh mắt cũng sáng ngời.

 

Thái tử đưa tay khẽ véo má nàng, cảm giác như chút thành tựu kỳ lạ.

 

Thấy nàng vẫn ngơ ngác kịp hồn, lên tiếng nữa: 

 

“A Đào, tên là Cố Lưu.”

 

Hồng Trần Vô Định

Tiểu cô nương lắp bắp lặp : “Cố Lưu.”

 

Rồi nàng chớp chớp mắt, trong đôi mắt trong suốt sâu thẳm chậm rãi dâng lên niềm vui lớn lao, dè dặt kéo lấy một vạt tay áo thiếu niên, ngẩng đầu nhẹ giọng gọi:

 

“Đại ca ca? Cố Lưu?”

 

Hắn dịu dàng đáp một tiếng.

 

Bên cạnh vẫn là một cảnh hỗn loạn.

 

Tên phú hộ mập mạp thương nặng đất, phun m.á.u c.h.ử.i ầm lên, thề rằng sẽ cho Cố Lưu và đoàn của mặt.

 

Kẻ tự xưng là thích của quận thủ, từ lâu ỷ thế lộng hành ở nơi , đều nịnh hót chiều lòng.

 

Nào ngờ hôm nay đụng kẻ dám phi ngựa đạp bay giữa phố.

 

Hắn ho gào:

 

“Khụ khụ... Có giỏi thì đừng chạy! Khụ khụ... Gia đây nhất định sẽ cho bọn ngươi tay! Khụ...”

Loading...