Trường Mệnh - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:40:31
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thảo nào che mưa đến thế, nếu chỉ tấm áo tơi thì bà sớm ướt như chuột lột .

 

Bà ngẩng đầu trong phòng, ánh đèn sáng choang, khác hẳn với bóng tối ngoài , lúc mới rõ đám khách mời mà đến .

 

Mới nhận , y phục bọn họ mặc cũng cực kỳ sang trọng, chất vải còn quý hơn cả vải dù, nhất là thiếu niên đầu, cả toát lên khí thế bất phàm, chỉ liếc một cái kẻ tầm thường.

 

Vương thẩm nghĩ nghĩ , chỉ thể nghĩ một khả năng.

 

Chắc chắn là cha ruột của A Đào, vị lão gia họ Lưu trời phạt cuối cùng cũng nhớ hai con, sai đến đón về hưởng phúc .

 

4

 

Đáng tiếc, Vương thẩm đoán sai, thái tử vốn ý định đón .

 

A Đào vẫn còn đang ngủ say, Vương thẩm ngỡ bọn họ là do Lưu lão gia phái tới, liền tò mò dò hỏi tin tức của ông :

 

“Hắn c.h.ế.t ngoài ? Ngần năm chẳng lấy một tin tức.”

 

Không ngờ thiếu niên cụp mắt, nhàn nhạt đáp: “Không quen.”

 

Tuy trạng nguyên lang tài, nhưng quá mức cầu danh, Thái phó thích, từng thẳng thừng từ chối thu nạp.

 

Bởi nay Liễu Thanh Thạch theo phe khác.

 

Thái tử cũng từng chú ý đến , đến Lạc thành, nhân tiện sai điều tra gốc rễ, nắm một vài điểm yếu trong tay.

 

Đợi đến khi thời cơ chín muồi, sẽ tiện tay đạp kẻ " quen" về nguyên quán.

 

Vương thẩm ngẩn , hỏi: “Thế công tử cứu cô nương nhà gì?”

 

“Tiện đường ngang qua.”

 

Bên cạnh, Thập Ngũ mà khoé miệng giật giật.

 

Từ kinh thành vượt nghìn dặm đến tận tiểu trấn hẻo lánh thế , mà gọi là "Tiện đường ngang qua"?

 

Vương thẩm chỉ thấy bọn họ là trời sinh, một lòng hành thiện, cảm động thôi:

 

“Vậy thì thật sự cảm tạ các vị. Nếu nhờ công tử nhân hậu, cũng đêm nay sẽ xoay xở thế nào.”

 

Nếu họ, A Đào lẽ vẫn sẽ cứu.

 

Vương thẩm sẽ cõng nàng xuống núi, vấp ngã nhiều trong màn mưa tối đen thấy đường.

 

Sẽ gõ cửa từng nhà tìm chịu khám bệnh ban đêm, quỳ xuống cầu xin cứu giúp.

 

Có lẽ nàng sẽ để di chứng, và dù kết cục thế nào, cũng khó tránh khỏi sự dầm mưa lạnh buốt, khiến thể càng thêm tiều tụy thê lương.

 

Có lẽ, những như tiên nhân từ trời hạ xuống, chính là để ban tặng cây ô thấm nước, ánh đèn ấm áp, giường chiếu khô ráo, t.h.u.ố.c men đúng lúc và cả một sợi dây duyên phận chẳng thể thấy .

 

Vương thẩm là một phụ nhân quê mùa hết sức bình thường, hình vạm vỡ, giọng chát chúa, bản tính thiện lương, mang một tật là ham chút lợi nhỏ.

 

Chiếc ô thái tử ban cho, bà lén lút giấu , cất kỹ của riêng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-53.html.]

 

Miệng bà lắm lời, cảm ơn xong còn bắt chuyện, tán nhảm đủ điều.

 

Nói tới lui, lôi cả chuyện A Đào kể:

 

“Công tử , con bé lanh lợi lắm, còn cao bằng bếp mà nấu cơm giặt giũ cho , chui đống củi mặt mũi lem nhem như mèo mướp đó!”

 

Vốn là bà đùa, nhưng thiếu niên chẳng thấy buồn , đôi môi mím chặt, bỗng nhớ tới một câu của mẫu hậu lúc tỉnh mộng — "ăn đủ no, mặc chẳng đủ ấm".

 

Khi Vương thẩm ngủ ở gian phòng bên cạnh, trong lòng vẫn còn dứt lời.

 

Từ đến nay, bà từng gặp ai kiên nhẫn bà lải nhải như .

 

rằng cây ô giấu lén lấy , cạo ký hiệu cán, lặng lẽ đặt trở chỗ cũ.

 

Chỉ là một cây ô mà thôi, thái tử điện hạ tự nhiên sẽ truy cứu.

 

vật ngự ban nếu lưu lạc ngoài, ắt sẽ mang đến tai họa cho hai con, dĩ nhiên xử lý thoả.

 

Vài ngày , khi A Đào tỉnh , nàng cũng cảm thấy bản như đang mơ.

 

Nàng bệnh nặng, vị quý nhân từng gặp đưa cứu chữa.

 

Hắn sai mời đại phu xem bệnh cho nàng, còn một tỷ tỷ xinh giúp nàng bộ y phục mùa đông dày dặn sạch sẽ, còn nấu cho nàng một bàn đầy món ngon.

 

Bộ y phục , ấm đến mức tay chân nàng nóng ran cả lên.

 

Năm nay nàng chín tuổi, trong ký ức mỏng manh, nghèo khổ của , từng cảm giác ấm áp như .

 

Y phục dày quá khiến nàng quen, đường thuận, hai chân vướng víu vấp , ngã úp mặt xuống đất.

Hồng Trần Vô Định

 

Một bàn tay liền kịp thời đỡ lấy nàng.

 

Nàng ngẩng đầu, thấy thiếu niên cao quý , xuất hiện đúng lúc như đầu tiên.

 

"A Đào." Hắn gọi tên nàng.

 

"Ngươi chuyển ở trong nhà lớn ?"

 

A Đào theo phản xạ lắc đầu, ngay đó hối hận, căng thẳng vì từ chối.

 

thái tử miễn cưỡng nàng, chỉ nắm tay đỡ nàng dậy, dặn dò:

 

"Mẫu hậu và ngươi chút duyên phận, tiện tay giúp một chút. Chúng sắp rời , tìm cho ngươi một chỗ học tư thục, ngươi ăn uống cho , lớn lên khỏe mạnh, mỗi ngày đều ăn no, học hành chăm chỉ..."

 

A Đào lặng lẽ lắng dặn dò, giống như cũng từng yên lặng lắng Vương thẩm lải nhải .

 

Khi họ lên ngựa rời thành, A Đào chạy theo lâu, vấp ngã sấp mặt xuống đất, mãi cho đến khi còn thấy bóng dáng nữa, nàng mới chậm rãi bò dậy.

 

Nàng khắc ghi thật kỹ khuôn mặt của .

 

Đôi mắt, sống mũi, bờ môi, hàng mày, từng nét từng nét... nàng sẽ luôn ghi nhớ.

 

Đợi đến một ngày nào đó, nếu cần thiết, dù nhảy núi đao biển lửa, nàng cũng nhất định sẽ báo đáp ân tình cho thật .

Loading...