Trường Mệnh - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:39:54
Lượt xem: 100
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:39:54
Lượt xem: 100
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Vị trạng nguyên thanh liêm chính trực mặt thế nhân , vứt bỏ cố nhân và con gái ruột tại nơi thâm sơn cùng cốc , chuyện trong đó chẳng cần rõ cũng đủ thấy là bất nhân bất nghĩa.
Tóm , nàng là một đáng thương.
Thế nhưng trong thiên hạ, kẻ đáng thương chỉ nàng.
Cố Lưu nghĩ nhiều, chỉ là vì mẫu hậu mà giải quyết một nỗi bận tâm trong lòng bà.
Khi bọn họ lên đến núi, trời sẩm tối.
Mây đen đè nén suốt cả ngày cuối cùng cũng trút xuống cơn mưa nặng hạt.
Giữa núi rừng tối mịt, một tia sáng, ngay khi tưởng tìm sai chỗ, thì nơi rìa ánh đèn lồng trong tay thị vệ, một căn nhà thấp bé hiện .
Mái tranh mục nát như sắp đổ đến nơi, lẩn màn mưa, ẩn trong bóng tối.
Đến gần mới thấy, nơi góc tường một co rúm.
Gió lớn, mưa đổ xối xả, căn nhà dột nát chẳng mái hiên nào đủ che chắn.
Mưa lạnh xối thẳng lên , áo quần nàng ướt sũng, rét run lập cập.
Nàng rên rỉ khe khẽ như con thú nhỏ thương, kỹ mới nhận nàng đang : "Nóng quá..."
Giọng thật quen tai.
Bước chân thái tử khựng , đưa cây dù trong tay cho bên cạnh, bước đến kéo đang co ro thành một đống , quả nhiên là tiểu cô nương .
Mưa to như trút nước, dường như trời đất chỉ còn tiếng mưa trong đêm đen dày đặc.
Mãi cho đến khi một tiếng sấm vang lên như xé toang bầu trời, phảng phất như kéo thời gian về đúng khoảnh khắc .
Hắn hồn, đôi mắt mang theo một tia phức tạp tiểu cô nương .
Thì , cần tìm, bọn họ gặp ngay từ đầu.
Lúc trông nàng chút nào, gương mặt vốn tái nay ửng đỏ, còn nổi đầy ban đỏ li ti, dầm mưa, dáng vẻ thật t.h.ả.m thương.
Xem chừng là đang sốt cao.
Cửa căn nhà bên cạnh đóng chặt, nhà nghèo tất đủ tiền mua đèn dầu, trong nhà ngủ từ sớm.
Hồng Trần Vô Định
Sau khi nàng về thì bắt đầu nổi ban, nàng sợ nàng mắc bệnh truyền nhiễm, liền khóa cửa cho .
Mưa đổ xuống, bên trong cũng chẳng lên tiếng, nàng chỉ thể co tránh mưa nơi góc tường.
Thiếu niên vén tóc ướt bết trán nàng , mắt thẳng nàng, hỏi:
"Mẫu ngươi đuổi ngươi ngoài ?"
Tiểu cô nương rụt vai , ngập ngừng một chút, vẫn cố biện hộ cho mẫu :
"A Đào... hình như bệnh , thể lây cho mẫu ."
Tình cảnh của tiểu cô nương , thuộc hạ bên sớm dò hỏi rõ ràng.
Việc giữa phụ mẫu ruột của nàng, cách nàng lớn lên , mẫu ruột đối xử với nàng thế nào...
Thái tử trí nhớ cực , chỉ cần lật qua một lượt là nhớ như in.
Hắn nàng thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-52.html.]
Nàng rõ ràng là chính mẫu ruột của đuổi .
Hoàng hậu là một mẫu vô cùng mẫu mực, bởi tài nào hiểu nổi, ruột tàn nhẫn đến thế.
Chỉ điều, thuộc hạ lẽ quên mất hỏi tên nàng.
Hắn thoáng nghĩ, thì nàng tên là A Đào.
Thái tử liếc cánh cửa đóng chặt , lệnh cho mang A Đào , đưa xuống núi trở về dịch quán.
Trên đường, bọn họ gặp một phụ nhân thô kệch khoác áo tơi, đội mưa tới.
Mưa quá to, cây đuốc của bà gần như dập tắt, chỉ le lói ánh sáng chiếu lên cặp mắt hoảng hốt.
"Các ngươi là ai?"
Thấy A Đào bế , Vương thẩm lập tức đuổi theo.
"Các ngươi từ tới?"
Không ai trả lời nàng, thế là Vương thẩm sợ hãi la lớn:
"Mau thả con gái nhà xuống! Có ai ! Cướp trẻ con ! Trời ơi là trời, cướp trẻ con giữa ban đêm đấy!"
A Đào gọi nàng là thẩm.
Nhà Vương thẩm nuôi một con ch.ó vàng tên là Đại Hoàng, nó thường lên núi chơi cùng tiểu cô nương, hôm nay bỗng cuống quýt chạy về, c.ắ.n lấy ống quần bà lôi .
Vương thẩm đoán rằng A Đào hoặc mẫu nàng gặp chuyện chẳng lành, liền lập tức đội mưa đêm chạy đến.
Không ngờ dọc đường gặp một đám cao to vạm vỡ, áo xám chỉnh tề, đang ôm đứa nhỏ mà bà nuôi lớn bao năm mang .
Bà tưởng là thổ phỉ bắt cóc trẻ con đem bán, kinh hoàng, hốt hoảng, sợ hãi, nhưng vẫn liều xông lên giành , chẳng màng đến an nguy của bản .
Đám cuối cùng cũng dừng nhường đường, lúc Vương thẩm mới thấy thiếu niên áo trắng ở chính giữa.
Bà sững một thoáng: tuổi còn nhỏ thế mà thổ phỉ ư?
Ngay đó, bà thiếu niên cất giọng lạnh nhạt: "Đưa cho bà một cây dù."
Vương thẩm theo họ đến dịch quán, vẫn hiểu rốt cuộc xảy chuyện gì.
A Đào bệnh, Đại Hoàng kéo bà xem, bà vội vàng lên núi, ngờ gặp một đám lạ ôm đứa nhỏ nhà xuống núi, còn tiện thể mang luôn bà theo.
Mọi chuyện về cứ như mộng, rối tinh rối mù.
Không ngờ họ trực tiếp đưa cả ở trong tòa nhà to nhất trong thành
Thường ngày bà ngang qua đó, còn ngăn cho đến gần.
Giữa đêm, đèn nến thắp sáng khắp phòng, đúng là hoang phí, nhưng ánh sáng rực rỡ soi sáng cả gian nhà.
Đại phu mời thẳng tận nơi, mà còn đến mấy cùng lúc, đồng loạt bắt mạch xem bệnh cho A Đào.
Bọn họ , là do dị ứng với hạt sen, suýt chút nữa thì mất mạng.
Suýt chút nữa thì mất mạng... Vương thẩm như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Lén lút gần ngó nghiêng vài , đại phu bảo , lúc bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đó bà mới phát hiện, trong tay vẫn nắm cây dù chịu buông, cây dù chế tác tinh xảo, là món quý mà bà từng thấy bao giờ.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.