Thực lớp bùn còn củ sen là thứ ăn no , nhưng đó là đồ của chủ nhà, nàng dám đụng .
Tiểu cô nương vẻ nhát gan, tiếng vó ngựa từ xa tới vội vàng trốn , tuy cưỡi ngựa chẳng liên quan gì tới nàng.
Nàng hiểu vì đám trở , chỉ co ro thành một khối nhỏ, nép giữa bụi cây.
Thái tử chăm chú nàng, bỗng dưng thốt lên một câu vô thưởng vô phạt: "Ngươi trông sợ hãi."
Tiểu cô nương lập tức cứng đờ cả .
Nàng dường như ít tiếp xúc với lạ, hoặc thể là vì bọn họ trông giống những kẻ nàng thể dây .
Nàng bối rối bất an, mờ mịt hoảng sợ.
Thiếu niên khẽ thở dài.
Hắn thật sự ác ý, chỉ nhẹ nhàng giơ tay chỉ về một góc ven đường chẳng mấy ai chú ý:
"Giẫm hỏng đồ của ngươi, là của chúng ."
Cuối thu ao sen tàn tạ, nhưng vẫn còn một vài chiếc lá xanh non úa hẳn.
Nàng chọn một phiến lá sen lành lặn, đem những hạt sen ngon nhất nhặt đặt lên đó, tính đem về nấu canh cho mẫu .
Còn bản thì chỉ chọn những hạt nhỏ, xí mà ăn.
Chiếc lá sen chứa đầy hạt đặt ven đường, khéo vó ngựa của đoàn dẫm nát, hạt sen văng tứ tán xuống bùn lầy.
Cho nên, mới , chỉ để xin và bồi thường, tuyệt ác ý gì.
Cố Lưu lặng lẽ trấn an nàng.
Thực , chuyện giống phong cách hành sự xưa nay của thái tử điện hạ.
Cho dù thiện dễ gần đến mấy, cũng đến mức vì một phiến lá sen ven đường và vài hạt sen mà tự , cùng lắm chỉ sai vài hạ nhân đến xử lý là cùng.
Thế nhưng ánh mắt sắc bén, liếc thấy bóng dáng bé nhỏ trong lùm cây.
Chẳng rõ vì , quyết định đích trở một chuyến.
Giẫm hỏng đồ của , còn dọa sợ đến thế, Cố Lưu liền nhét tay nàng một túi tiền.
Bên trong là bạc vụn và tiền đồng, lấy từ một thuộc hạ theo.
Là tiền riêng lén lút tích cóp mà lão nhân giấu vợ bấy lâu, từng đồng từng hào lẻ tẻ, mà nặng trĩu tay.
Đám bọn họ mang theo là ngân phiếu mệnh giá lớn, vốn thích hợp để cho nàng dùng.
Tiểu cô nương sững , ngơ ngác chằm chằm.
Thái tử vốn định lên ngựa rời , nhưng đối diện với ánh mắt , bỗng bước nổi nữa.
Hắn tiến lên , cởi áo hồ cừu của khoác lên nàng, liếc phía hiệu cho thuộc hạ lấy ít đồ ăn .
Bọn họ đường nhẹ nhàng gọn gàng, vốn mang theo bao nhiêu đồ.
Lương khô cũng tính toán đủ, sắp đến phủ quận thủ, nên trong tay chẳng còn bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-51.html.]
Mười mấy lục lọi mãi, mà gom cũng đủ nổi một cái bánh nguyên vẹn.
Người dẫn đầu là Thập Ngũ dè dặt dâng lên mấy miếng bánh vụn, thái tử sắc mặt đổi, nhận lấy, bỏ túi nhét tay tiểu cô nương.
Từ đầu đến cuối đều là , còn nàng vẫn lặng im hé một lời.
Hắn : "Trời sắp đổ mưa , mau về nhà sớm một chút."
Mãi đến khi họ một đoạn, tiểu cô nương mới chậm rãi cất tiếng, gọi , giọng yếu ớt nhỏ xíu.
Nàng dường như nhận , gặp .
Nàng vốn quen nhận ân huệ của khác, giúp một phần liền báo đáp gấp mười .
cuộc sống của nàng quá đỗi nghèo khổ, trong tay thật chẳng gì thể tặng .
Trong tay nàng còn nắm một nắm hạt sen, đó là thứ quý giá ít ỏi mà nàng , thường ngày chỉ giữ để nấu canh cho mẫu , còn bản thì chẳng dám ăn.
Hôm nay đói quá, nàng ăn nhiều, đến cả vị cũng chẳng cảm nhận .
nàng vẫn cho rằng, đó là món ngon nhất đời.
Nàng nhút nhát mà đầy mong đợi, đem thứ nàng cho là nhất chia sẻ với thiếu niên xa lạ .
Hoàn hề nhận sắc mặt đám phía đồng loạt đổi.
Thái tử điện hạ phận cao quý, thể tùy tiện ăn thứ thử độc?
Họ định ngăn cản, thì bên , hoàng thái tử nhận lấy nắm hạt sen, tự bóc vỏ ăn mấy hạt.
Hồng Trần Vô Định
Ăn xong, khẽ cong đuôi mày, xoa đầu tiểu cô nương, : "Được , bọn đây."
Nàng tuy ăn mặc rách rưới khổ cực, nhưng áo quần vẫn sạch sẽ, tóc đen mềm mại, chạm tay cũng thấy dễ chịu.
Cố Lưu lấy luôn hạt sen còn trong tay nàng, đến nơi dừng chân thì đích chia cho mỗi theo một hạt.
Hắn mỉm bọn họ ăn.
Tiểu cô nương thứ ngon, thái tử lúc ăn mấy hạt cũng chẳng lộ vẻ gì khác thường, cho nên bọn họ nghi ngờ gì, tiện tay ném miệng...
Cả đám lập tức mặt mày nhăn nhó.
Chưa từng ăn qua thứ gì dở tệ đến thế.
Bị thái tử điện hạ chằm chằm, họ nhổ cũng dám nhổ, đành c.ắ.n răng mà nuốt xuống.
Thiếu niên cong môi mỉm , trông cực kỳ ôn hòa dịu dàng.
Từ nhỏ các trọng thần dạy dỗ, học cách che giấu tâm tư, khiến khác khó mà đoán hỉ nộ.
Chỉ vị đắng còn vương nơi đầu lưỡi, như đang âm thầm trừng phạt, cũng như nhắc nhở rằng — đang vui.
Thái tử thích kẻ khác can thiệp chỉ trỏ.
Càng thích, tiểu cô nương hợp mắt với đem lòng suy đoán xa.
3
Từ nơi quận thủ Lạc thành, tra xét hồ sơ xong, dọc đường theo manh mối, thái tử đại khái đoán tiểu cô nương mà nhắc tới là ai.