Trường Mệnh - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:38:45
Lượt xem: 113

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phụ hoàng thể ẩn nhẫn chờ thời, cũng .

 

Tất cả bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước.

 

Diệp gia sẽ sụp đổ, mẫu hậu sẽ phế, cũng sẽ lưu đày.

 

Tất cả đau thương, tổn hại, chia ly, đều sẽ xảy

 

Bởi , thái tử cũng để tâm đến những lời hoàng hậu năng rối loạn, lúc thì bảo sẽ trở thành bạo quân tàn bạo, lúc thì là minh quân sống lâu trăm tuổi.

 

Những và những chuyện về , đều sẽ còn liên quan gì nữa, đều đáng bận tâm.

 

Thiếu niên đến trong lặng lẽ, rời cũng lặng lẽ.

 

Lần hoàng hậu vì ác mộng mà giật tỉnh giấc, mà là yên ngủ một giấc dài, tự nhiên thức dậy.

 

Bên cạnh đặt một chén an thần, vặn còn âm ấm.

 

Thái tử từ nhỏ nâng niu như trời trăng sáng, kiêu căng nóng nảy.

 

Ấm pha còn ngon hơn cả cung nữ nấu, giúp tĩnh tâm an thần, khiến lòng thanh thản.

 

Cánh hoa khô trong bung nở, nhẹ nhàng lay động giữa làn sóng nhỏ.

 

Giây phút , hoàng hậu chợt cảm thấy những giấc mộng từng thấy dường như phần hoang đường.

 

Nhi tử của bà, tựa ánh trăng rạng ngời , thể rơi cảnh bần hàn khốn khổ chứ?

 

2

 

Có lẽ là nhờ phương t.h.u.ố.c an thần mà thái tử điện hạ đích đến Thái y viện sửa bắt đầu phát huy hiệu quả.

 

Hoàng hậu rốt cuộc cũng còn ngủ chập chờn gặp ác mộng, thể an nghỉ ngơi .

 

bà suy nghĩ mãi, vẫn cho truyền thái tử đến, nhắc tới chuyện khác.

 

Thật , dạo gần đây, chỉ mộng thấy nhi tử, hoàng hậu còn mộng thấy một tiểu cô nương đói rét, ăn đủ no, mặc chẳng đủ ấm, trông đáng thương.

 

Thế nhưng hoàng hậu nhớ rõ là ai.

 

Bà hồi tưởng một lượt, những tiểu thư quý nữ đang tuổi cài trâm, sống trong khuê các, cưng chiều nâng niu, bà ít.

 

Song dáng vẻ đáng thương như , bà thật sự từng gặp qua.

 

Bà theo thói quen đem chuyện hỏi con trai .

 

Dù Cố Lưu tuổi lớn, nhưng việc đều xử trí thỏa đáng, khiến bên cạnh dần sinh lòng ỷ .

 

Hoàng hậu nếu thể tìm tiểu cô nương , bà tặng nàng vài bộ áo ấm mùa đông.

 

Trong bốn biển chín châu mà tìm một xa lạ rõ dung mạo, chỉ gặp trong mộng, thật sự là chuyện khó như lên trời.

 

thái tử từ chối.

 

Hắn xưa nay vốn trầm đáng tin, hoàng hậu dặn dò xong liền yên tâm hẳn.

 

Thái tử bước khỏi cung điện, ánh nắng xuyên qua mái hiên chạm lên áo, khiến dung nhan tuấn tú của càng thêm rạng rỡ như dát vàng vụn giữa chân mày.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-50.html.]

Thật , phương t.h.u.ố.c an thần vốn là phương t.h.u.ố.c gia truyền của nhà họ Lý, xưa nay truyền ngoài.

 

dạo gần đây, một vị phu nhân họ Lý gả cho quan viên họ Lưu cũng thường xuyên gặp ác mộng, cũng mộng thấy chuyện lạ, cũng mộng thấy một tiểu cô nương.

 

Lý phu nhân và thái tử vốn quen , chẳng rõ vì cớ gì chủ động đến tìm .

 

Nói trong mộng một tiểu cô nương bệnh, ruột đuổi khỏi nhà, suýt nữa thì c.h.ế.t, thật sự quá đáng thương, nhờ tay cứu giúp.

 

Phu quân của vị phu nhân việc cho hoàng đế, liên quan đến nhà họ Tôn.

 

Không nàng phát hiện điều gì , mà quyết đoán dứt bỏ quan hệ, chủ động hòa ly, mang theo các nữ nhi trở về nhà họ Lý.

 

Sau đó nhà họ Lý liền ngả về phía thái tử.

 

Phương t.h.u.ố.c an thần , chính là một loại thành ý.

 

Còn tiểu cô nương nọ, chỉ là tiện miệng nhắc đến mà thôi.

 

Nàng hề hoàng hậu cũng từng đến một tiểu cô nương như thế.

 

Rõ ràng, hai họ đều về cùng một , quả là trùng hợp hiếm thấy.

 

Thái tử hiếm khi vì chuyện mà sinh lòng hiếu kỳ.

 

May , Lý phu nhân còn nhớ nhiều chi tiết hơn.

 

Cố Lưu theo những manh mối nhỏ nhặt, tra một vài chuyện cũ mà quan viên họ Lưu che giấu bấy lâu.

 

Hắn thực sự mò theo từng dấu vết, cuối cùng giữa biển mênh mông, tìm một thể chính là tiểu cô nương trong mộng .

 

Việc gì thái tử hứa, tất sẽ . Cho dù là chuyện nhỏ đáng kể, cũng tuyệt cho lệ.

 

Hắn đích mang theo nhân mã, bí mật rời kinh.

 

Tiến về một thôn xóm xa xôi heo hút giữa núi non.

 

Chiến mã giẫm lên con đường bùn lầy, đang đường hướng đến phủ quận thủ.

 

Một lát , đội nhân mã trở về.

 

Thiếu niên đầu dung mạo tuấn mỹ, khí chất tôn quý, một áo bào trắng sạch sẽ dính bụi trần.

 

Thế nhưng chớp mắt lấy một cái, tung xuống ngựa, giẫm bùn đất, bước đến bên bụi cây thấp cạnh ao sen ven đường, kéo một đứa trẻ.

 

Là một tiểu cô nương gầy yếu, gương mặt nhợt nhạt tiều tụy.

 

Gió lạnh cuối thu đầu đông lạnh thấu xương, qua đường đều khoác áo bông, nàng chỉ mặc một lớp áo mỏng mùa hạ bạc màu.

 

Áo ngắn cũn cỡn, còn vá chằng vá đụp.

 

Tóc tai búi vội rối bời, từng sợi tán loạn rũ xuống gương mặt nhỏ xíu, càng tôn lên vẻ mảnh mai yếu đuối.

 

Đôi mắt đen láy trong veo tràn đầy bất an.

 

Nàng đang run rẩy, chẳng rõ là vì lạnh, vì quá sợ hãi.

 

Bên đường là một ao sen tàn, giữa những cành lá khô héo rũ rượi còn lác đác vài đài sen hái hết, cũng héo rũ, đen sì cứng ngắc, nước đục bùn lầy, chẳng ai thèm để ý.

 

Hồng Trần Vô Định

Chỉ nàng đói đến phát run, mới xắn quần lội bùn lạnh, nhặt những đài sen khô cứng , bóc lấy hạt ăn cho đỡ đói.

Loading...