Trường Mệnh - Chương 44: Ngoại truyện 2

Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:32:42
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ nhỏ dạy dỗ thanh cao, khiến Cố Lưu lên tiếng ngăn cản phu xe và bước xuống xe, tiện tay cho tiểu cô nương ăn mày chút đồ ăn và tiền bạc. Chuyện vốn dĩ nên kết thúc tại đây, khi vị Thái tử tôn quý chẳng lý do gì để tiếp tục liên hệ với một tiểu cô nương ăn mày phố.

 

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, cố gắng vẻ đáng thương để cầu xin giúp đỡ. Trong đôi mắt , dù thấp thoáng chút lo sợ và bất lực, ánh lên một thứ ánh sáng rực rỡ, như tia nắng mai chiếu rọi mặt nước xuân lấp lánh. Trái tim của Cố Lưu dường như thứ ánh sáng mềm mại và vô hại đ.á.n.h trúng.

 

Từ nhỏ thấu loại , những kẻ cáo già trong triều đình cũng chẳng qua mắt . Tiểu cô nương tuy hư hỏng, còn thông minh và chút toan tính, nhưng sự vụng về, mộc mạc chẳng khiến chán ghét, ngược còn khiến thấy thương cảm.

 

Chỉ là một việc thuận tay mà thôi. Hắn thời gian dừng chân lâu, bèn hiệu cho Thập Ngũ sắp xếp chu . Sau đó, Thập Ngũ lục lọi trong đống vũ khí cần dùng đến của , tìm lấy thanh sắc bén nhất, lược bỏ những trang trí cầu kỳ đưa cho cô bé. Hắn giả vờ như gì cả.

 

Thanh d.a.o găm vốn từng đính lên những viên bảo thạch rực rỡ nhất thế gian, nhưng mỗi khi nghĩ về tiểu cô nương , liên tưởng đến đôi mắt của cô. Đôi mắt sáng trong, lung linh, lấn át cả những viên bảo thạch quý giá nhất.

 

Khi tỉnh dậy, giấc mơ như tan biến chỉ trong khoảnh khắc, đến mức thể nhớ nổi mơ thấy gì. nhịp tim đập dồn dập , vẫn thể bình trong lòng.

 

Cố Lưu sải bước nhanh khỏi tẩm điện, xuyên qua cổng cung, khỏi kinh thành, đến một thao trường huấn luyện ẩn dật, tìm Thập Ngũ đang đào tạo mới. Cuối cùng, thể kìm nén nữa, quyết định tìm câu trả lời.

 

Hắn hỏi Thập Ngũ: “A Đào là ai? Liễu Thiêm là ai?”

 

Thập Ngũ ở bên nhiều năm, những chuyện khác , ắt hẳn Thập Ngũ sẽ . Hắn dừng một chút, thành thật trả lời: “A Đào chính là Liễu Thiêm, đó là tên nàng dùng khi ở bên ngoài.”

 

“Lúc Ngài lưu đày đến Lạc Thành, Ngài gặp A Đào. Khi thuộc hạ hội ngộ cùng Ngài, hai quen từ , chi tiết thì thuộc hạ cũng rõ lắm. Sau đó, nàng theo Ngài về kinh thành, cứu giúp Diệp phu nhân, trọng dụng bên cạnh Tiên hoàng với chức ngự y, trợ giúp Ngài đoạt ngôi vị. Sau khi Ngài đăng cơ, nàng liền biến mất.”

 

Lúc Thập Ngũ đang dẫn dắt các tử, bọn họ túm tụm quan sát đế vương tương lai mà họ tận trung phục vụ, tranh ngó nghiêng đổ nhào thành một đống lộn xộn, gián đoạn lời của Thập Ngũ. Thập Ngũ cau mày, đạp nhẹ từng một, đám nhóc kêu la inh ỏi, che mông, xếp hàng quỳ xuống xin .

 

Cố Lưu đương nhiên tính toán với đám trẻ con, nhận câu trả lời cần, liền rời khỏi đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-44-ngoai-truyen-2.html.]

Mẫu hậu của thích về hoàng cung, vẫn sống trong một căn nhà nhỏ tĩnh lặng, bên cạnh là một nữ nhân hóa điên. Hắn từng quan tâm đến nữ nhân , mẫu hậu cấm tiếp xúc, nên cũng chẳng để ý. Giờ đây, , nữ nhân chính là ruột của A Đào.

 

Mẫu hậu vốn là thích đó đây, nhưng từ khi nhốt trong biệt viện, dần dà trở nên trầm mặc, chỉ quanh quẩn trong tiểu viện, luyện chữ, đăm chiêu cả ngày cho đến khi trời tối.

 

Hắn hỏi mẫu hậu còn nhớ Liễu Thiêm . Bàn tay cầm bút của bà khựng , một nét bút lỡ khiến bộ chữ hỏng . Bà vò tờ giấy ném qua một bên, : “Đó là một cô nương thông minh, hai đứa các ngươi cùng cứu khỏi tay đó.”

 

Cố Lưu cầm chiếc chìa khóa mẫu hậu đưa, mở cánh cửa viện phía tây và thấy nữ nhân điên , mà ai ai gặp cũng tránh xa.

Hồng Trần Vô Định

 

Mẫu hậu kể rằng, bà phát điên trong một buổi sớm bình lặng.

 

Khi tin A Đào mất tích đến tai bà, ruột của A Đào— từng quan tâm đến nữ nhi của —bỗng trở nên điên loạn. Bà tin chuyện , miệng lẩm bẩm như kẻ mất hồn:

 

“Mất ?”

 

“Sao thể? Không thể nào… Không thể…”

 

hề nhận đang , ánh mắt đờ đẫn, giọng run rẩy: “Nó thể c.h.ế.t chứ? Ta từng đẩy nó xuống sông, từng vứt nó núi sâu nơi sói dữ, từng lấy đá đập đầu nó, cho nó ăn để nó đói c.h.ế.t… Một một g.i.ế.c nó, thế mà nó vẫn lớn lên khỏe mạnh. Nó... mạng nó, thật là bền bỉ... thể c.h.ế.t chứ?”

 

tự thì thầm, lẽ là do hồi tưởng quá khứ, cũng thể là chút thương cảm muộn màng dâng lên trong lòng, nghĩ đến việc từ lâu từng tử tế với A Đào, nữ nhi của quất nàng bằng roi tre, cào cấu nàng bằng móng tay, xé tóc nàng . Nữ nhân bỗng bật nức nở ngay tại chỗ.

 

Từ đó về , trong thành truyền rằng một nữ nhân điên.

 

trộm bắt con trẻ của nhà khác, ôm trong tay dỗ dành bằng những bài hát ru dịu dàng; thấy con trẻ nhà ai mắng mỏ, đ.á.n.h đập, bà liền lao đến bảo vệ như một kẻ điên, c.ắ.n xé c.h.ử.i rủa cha của đứa bé; bà sẽ mang một tảng đá đến bảo trẻ nhỏ bên đường đập c.h.ế.t , hoặc bên bờ sông gào thét, yêu cầu chúng đẩy xuống nước để c.h.ế.t đuối… Đến nỗi mà các gia đình trong vùng sợ hãi, ai dám đưa trẻ con ngoài, chỉ sợ gặp điên .

 

Diệp Phu nhân lo sợ bà gây chuyện, bèn khóa kín bà trong viện phía tây.

Loading...