Trường Mệnh - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:30:08
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường trở về kinh thành, bất chợt gặp Vệ Khinh Vũ cưỡi ngựa cao lớn ngang. Khi Vũ An hầu hộ tống Tiên hoàng trở kinh thành, Vệ Khinh Vũ cũng góp công, phong chức tiểu đầu lĩnh, giờ nàng đang cùng đại quân trở về biên giới. Nàng bên cạnh phụ , tựa như chú chim ràng buộc, sắp bay đến bầu trời tự do rộng lớn.

 

Kiếp , Vệ Khinh Vũ là ở bên lâu nhất. Chúng già đến đầu bạc, cùng mất tháng ba sáng sủa. Chớp mắt năm năm trôi qua, kiếp nàng cuối cùng cũng đạt điều mong ước.

 

Ta bên đường nàng, con đường rộng và vắng vẻ, và vài tùy tùng đó thật nổi bật, khó mà gây chú ý.

Hồng Trần Vô Định

 

Vệ Khinh Vũ cũng , ánh mắt giao với .

 

Ta bước lên, lấy bông hoa duy nhất cài tóc, gài yên ngựa của nàng, cảm thấy món quà quá đơn sơ, liền tiện tay đưa cả thanh kiếm của cho nàng.

 

Vệ Khinh Vũ ngẩn , , :

 

"Cô nương , cũng là nữ nhân đó."

 

Triều phong tục cởi mở, nữ tử khi gặp thích phố thường sẽ tặng khăn tay đồ trang sức để tỏ tình. Nếu gì tặng, họ sẽ tùy tiện lấy quả bánh ngọt gửi gắm tình cảm.

 

Vệ Khinh Vũ trong bộ trang phục toát lên khí phách hùng, đến nỗi khó phân biệt là nam nữ. Có lẽ quen với việc nhận nhầm thành thiếu niên tướng quân, mới khỏi kinh thành mà nàng treo đầy đồ tặng của các cô nương. Chỉ riêng trái cây trong túi đủ để nàng ăn vài ngày. Chắc nàng cũng tưởng rằng là một thiếu nữ tơ tưởng, hiểu lầm nàng là nam tử mà bày tỏ lòng thầm mến.

 

Ta nhẹ với nàng: “Ta mà.”

 

Dứt lời, giải thích gì thêm, lên ngựa, dứt khoát phóng .

 

Sau khi xa, Vệ Khinh Vũ mới thu hồi ánh mắt, rút kiếm khỏi vỏ xem xét, nhận đó chính là Thượng Phương Bảo Kiếm do hoàng thượng ban tặng. Đây là vật vô cùng quý giá, thể bảo đảm vinh hoa cho cả một dòng họ. Các triều đại gần đây, chỉ một ban thưởng vật tượng trưng ý nghĩa lớn lao , đó chính là vị thái y đầu lĩnh của Thái Y Viện – Liễu đại nhân, mà các đại thần đồn đoán sẽ là vị hoàng hậu duy nhất sắp tân hoàng đế đăng cơ sủng ái.

 

Thân phận của rõ ràng là cần . Kiếp và Vệ Khinh Vũ chẳng mấy giao thiệp, nàng e rằng sẽ mãi hiểu tùy tiện tặng nàng một vật quan trọng như trong gặp gỡ thoáng qua .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-40.html.]

 

Quay kinh thành, đến thăm những nữ quyến của nhà họ Liễu giam khi gia tộc tịch biên. Liễu Hi Yên vì theo về nhà họ Lý mà thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng Liễu Tích Dung thì giữ . Gần đây, mới nàng từng Liễu Thanh Thạch hứa gả cho một kẻ lớn tuổi quyền cao chức trọng để mở đường cho . Sau khi nhà họ Liễu sụp đổ, kẻ nhát gan sợ liên lụy nên vội vàng trả nàng , để mặc nàng giam cùng các nữ quyến khác và sắp sung quan kỹ. Lẽ nàng gả , chịu cảnh .

 

Ta vốn ưa hình thức trừng phạt là ép kỹ nữ. Điều Cố Lưu cũng , nên tranh đấu với các lão thần để đổi luật lệ, từng bước một. Trước đây triều đình cấm nữ tử sách, cấm quan. Chính Diệp Hoàng hậu kiên quyết đấu tranh, mới phong khí cởi mở như hôm nay.

 

Tất nhiên, những đổi đó đều là chuyện . Ta đám nữ nhân giam cầm trong nhà lao tối tăm, chỉ nhẹ nhàng chỉ tay về phía Liễu Tích Dung trong góc: “Đưa nàng ngoài.”

 

Ta rời khỏi chốn u tối lạnh lẽo, đợi đến khi lính canh giải nàng ngoài, một nhóm lạ mặt liền vây quanh nàng, nước mắt lưng tròng lo lắng hỏi han.

 

Liễu Tích Dung ngơ ngác, bối rối họ . Nàng nhận . Những bên cạnh nàng là ruột, chồng hiện tại của bà, cùng các cùng khác cha của nàng. Sau khi đuổi khỏi nhà họ Liễu, nàng tái giá với một giàu nhưng chăm chỉ, chịu khó. Ta sai tìm họ, hai vợ chồng xe lừa mười mấy ngày, cùng gia đình đến đây để đón nàng về. Một gia đình tràn đầy tình yêu thương, nơi mà cả hai kiếp nàng đều khao khát mà đạt .

 

Khi nàng vây quanh, hỏi han chăm sóc, lặng lẽ bước , thuộc hạ của để cho nàng một bọc tiền bạc. Liễu Tích Dung bừng tỉnh, hiểu tại một xa lạ giúp nàng. Nàng loạng choạng chạy theo , lắp bắp: “Đợi một chút! Đợi chút, đợi chút!”

 

Ta chẳng hề bận tâm, đầu thẳng.

 

Trong hoàng cung, Cố Lưu đang thử bộ long bào thêu xong, khắp cung đều bận rộn chuẩn cho đại lễ đăng cơ, qua tấp nập. Ta vượt qua dòng , đến gần thấy Cố Lưu thấy từ xa.

 

Vị công tử tao nhã tuyệt trần nở nụ nhẹ nhàng, ánh mắt cong lên.

 

Hắn hỏi thấy bộ y phục thế nào. Long bào chuẩn cho đại lễ cầu kỳ, lộng lẫy, áo thêu một con rồng năm móng oai phong, chỉ tiếc rằng con rồng thiếu đôi mắt, như ngọc một vết tì, khiến tiếc nuối.

 

Hiếm khi Cố Lưu đòi hỏi điều gì, thêu cho bộ long bào một đôi mắt.

 

Ta suýt quên mất, thêu thùa cũng chẳng thua kém gì các thợ thêu trong cung. Đôi bàn tay của , dù là cầm châm cứu kim thêu đều khéo léo vô cùng.

 

Tất nhiên là đồng ý. Ta khẽ gật đầu, ngay tối đó lấy kim chỉ chuẩn thêu. Chỉ là một đôi mắt, nhưng cũng tốn thời gian. Cố Lưu dọn bàn cạnh xử lý công vụ, lặng lẽ canh bên .

Loading...