Ông sang , lớn: "Ta kẻ chịu thua, thật mừng vì thua tay bọn quý tộc, mà là thua bởi nữ nhi ruột mà coi trọng. Bại vì sai một nước cờ chứ vì địa vị thấp hèn."
Ông nắm lấy tay mẫu , dùng con d.a.o cùn trong tay bà và cắt ngang cổ , m.á.u phun ồ ạt. Liễu Thanh Thạch dần im lặng, một đời quyền thần tàn lụi.
Mẫu vẫn chìm trong quá khứ, kích động và chẳng hề giấu sự chán ghét cùng thù hận đối với , bà chằm chằm, cau mày, nhấc ấm bên cạnh ném thẳng về phía trán .
Cố Lưu phản ứng nhanh kéo né , nhưng vẫn tránh , ấm đập trán , để một vết m.á.u dài.
"Ngươi, đứa nghiệt chủng của , ngươi đáng sống đời , ngươi c.h.ế.t ? Ngươi cũng đáng c.h.ế.t!"
Hồng Trần Vô Định
Mẫu phát điên, cầm đồ đạc trong phòng ném về phía , gì ném nấy, kể cả con d.a.o còn vương máu. Cố Lưu chắn , né tránh những vật bà ném đến, mẫu của thấy tiếng động liền chạy , chắn mặt , thể tin nổi mà hỏi:
"Ngươi điên ? Đây chẳng là nữ nhi ruột của ngươi ?"
Bà cố gắng khuyên mẫu , "Nữ nhi mặt mũi mỏng manh, đừng đối xử như thế. A Đào là đứa trẻ ngoan, xuất của nó, nó gì sai."
Bà an ủi , nhưng thật chẳng hề đau lòng, chỉ lạnh lùng mẫu phát cuồng. Rất lâu lâu đây, tình cảm bẩm sinh của dành cho bà tan biến.
Cố Lưu từng dạy , hãy xem bản như con thỏ nhỏ của chính . Khi coi là con thỏ nhỏ đáng thương, mới nhận sự tội nghiệp của chính , và cũng hiểu sự đáng trách của khác.
Ngày , dù đ.á.n.h đập, cũng tránh né, cam chịu trở thành bao cát của bà. Giờ đây, từ bỏ thói quen hài lòng khác.
Người đời thường , lục duyên mỏng, tu luyện là để còn nợ nần .
Hai kiếp, tự tay giúp bà báo thù, lúc nhỏ chăm sóc bà, lớn lên bảo vệ bà bình an sung túc. Dù sinh mang tội , với ân sinh thành và dưỡng d.ụ.c , ngoại trừ mạng , còn nợ bà điều gì nữa.
Ta nhẹ nhàng lau sạch vết m.á.u trán, bình thản lời từ biệt:
"Mẫu , đây là cuối cùng con gọi là . Mong từ nay về chúng sẽ bao giờ gặp nữa."
Mẫu nhận ý nghĩa nghiêm túc trong lời đó, mà chỉ tiếp tục mắng c.h.ử.i như bao : "Vậy thì ! Biến khỏi mắt ! Ta cũng thấy ngươi nữa!"
Ta đầu , rời dứt khoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-39.html.]
Sau đó, đến nhà lao, nơi giam giữ Cố Cẩm, đưa cho một ly rượu độc.
“Ngươi còn sống thì vẫn là mối đe dọa cho . Nhổ cỏ thì nhổ tận gốc, mới yên lòng,” với Cố Cẩm.
Từng là phóng khoáng màng thế sự giờ đây chỉ còn là bóng dáng thất bại, một lúc lâu, bật đầy giễu cợt:
"Nàng một tới đây, mang theo hộ vệ, chỉ cần , thể dễ dàng bắt nàng con tin mà chạy thoát…"
Mắt đỏ lên, nhưng rơi lệ, trong ánh mắt còn chút bất mãn và yếu đuối che giấu . Hắn nhận lấy ly rượu độc, cúi đầu, giọng lạc lõng, "Tiểu Liễu, nàng thích nàng, nên cứ chắc chắn rằng sẽ phản kháng."
"Giống như mỗi tới tìm nàng, nàng dẫn theo Liễu Hi Yên. Ta rõ mấy trò nhỏ của nàng, nhưng vẫn luôn thuận theo để nàng đạt mục đích. Giống như chuyện sớm nhận của nàng giấu gầm xe ngựa, nhưng vẫn im lặng giúp nàng che giấu."
Cố Cẩm là tên ngốc, mà ngược , thông minh, thậm chí còn khôn ngoan hơn cả mẫu phi của , điều nhận từ lâu, nên luôn chú ý và cẩn thận.
dường như chẳng bao giờ tham vọng lớn lao, cũng tán thành những gì mẫu phi , ngày ngày chỉ ham chơi vui đùa. Mẫu phi của luôn cảm thấy thất vọng vì điều , cho rằng là kẻ nên chuyện.
Cố Cẩm uống cạn ly rượu độc, lan man vô định, chờ đợi cái c.h.ế.t:
"Diệp Hoàng hậu vốn là hoàng hậu từ đầu, hoàng tử bà sinh cũng là thái tử từ thuở nhỏ. Mẫu phi của luôn so sánh, bà những gì Diệp Hoàng hậu . Thế nhưng nhiều năm qua, mẫu phi vẫn thể trở thành hoàng hậu, phụ hoàng cũng bao giờ đến việc phong thái tử. Mẫu phi cam lòng, luôn cùng bà tranh giành."
", giang sơn chẳng chính tay Diệp Hoàng hậu góp sức, cùng phụ hoàng đ.á.n.h chiếm ? Ta tư cách gì để tranh giành?"
"Hồi nhỏ, khác đều cha, chỉ riêng . Mẫu phi rằng bọn trẻ ngoài thường xuyên gọi là thứ tạp chủng, mỗi đ.á.n.h với chúng, đầy vết thương, cũng dám về nhà. Thứ thật ít ỏi, chỉ một cha như thường, một gia đình bình thường, ấm áp…"
Giọng càng lúc càng yếu, ngã gục xuống đất.
Hoàng cung tổ chức một tang lễ sơ sài, cuộc đời của Cố Cẩm khép một cách cẩu thả như thế.
Ta chọn cho một gia đình ở vùng Giang Nam phồn hoa, nơi hai ông bà già mất con cháu khi tuổi xế chiều, chăm sóc, họ vui mừng khi thấy Cố Cẩm, rằng sẽ coi như con ruột.
Ly rượu đó để đoạt mạng, mà chỉ khiến uống mất ký ức quá khứ.
Giờ đây, Cố Cẩm là thiếu gia của một gia đình viên ngoại nơi sông nước Giang Nam, cha đều còn sống, gia đình yên ấm hòa thuận. Gia đình với rằng va chạm nên mất trí nhớ, xoa xoa đầu, chẳng mấy bận tâm.