Chương 8: Nguyện quân, trường mệnh bách tuế, tuế tuế bình an.
33
Ván cờ lớn , đến lúc hạ màn.
Liễu Hi Yên là một đứa trẻ sinh non, từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, hiếm khi sống trong phủ tể tướng. Liễu Phu nhân vì thương nhớ nữ nhi, suốt mười mấy năm qua mỗi tháng đều lên núi cầu phúc, cầu cho nàng sức khỏe và bình an.
Để thể tình cờ gặp bà một cách hợp lý, chuẩn từ đó nhiều tháng, thỉnh thoảng lên chùa cùng một ngôi chùa, là để cầu phúc cho hoàng đế, nhưng thực chất là nhàn nhã câu cá với lão hòa thượng. Câu thả, thả câu. Ta nghịch ngợm bên cạnh, cá thì đem nướng ăn, bọn mèo hoang bâu giành giật, cá thì giữ , đưa cho Cố Lưu nuôi, còn những con khác thì phóng sinh. Ta nuôi con nào sống, nhưng Cố Lưu nuôi cái gì cũng giỏi. Hòa thượng sát sinh, nhưng cũng chẳng ngăn cản .
Ta cần cầu phúc cho ai, từ lâu đây, cầu xin trời cao vô , nhưng sự thật chứng minh điều đó chẳng ích gì.
Người mà khỏe mạnh, sẽ tự từng bước tính toán.
Hôm nay cũng là ngày Liễu phu nhân lên núi, lão hòa thượng giảng kinh cho các tiểu hòa thượng lâu, tin bà đến, liền dậy, nhàn nhã ngoài. Trời tối đen, ngoài dự liệu, một trận mưa lớn bất ngờ ập xuống, tìm một cái đình gần đó trú mưa, bao lâu, đường về Liễu phu nhân cũng ghé đình tránh mưa.
Ta ở rìa đình xa xa núi đồi khô héo, màn mưa che phủ, nước mát lạnh tràn đến.
Ta xoay , chào bà một tiếng.
Liễu phu nhân bất giác quan sát .
Ta bắt chuyện với bà, càng càng xa, kể: "Phu nhân, một câu chuyện nhỏ, chắc sẽ thấy hứng thú . Ngày , một thư sinh xuất hèn mọn…”
Ánh mắt bà tràn ngập sự thấu hiểu, bà phận của , lẽ bà nghĩ sẽ kể chuyện về mẫu và Liễu Thanh Thạch, nhưng , “Hắn từ thủ đoạn, đỗ trạng nguyên, ngựa diễu phố phong quang vô hạn. chẳng bao lâu, nhận những kẻ thất bại tay lượt chức quyền cao hơn, vì bọn họ đều là con cháu danh gia, chỉ là chỗ dựa. Đường quan lộ của lộ rõ điểm kết thúc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-30-nguyen-quan-truong-menh-bach-tue-tue-tue-binh-an.html.]
"Hắn cam tâm dừng , vì thế chọn nữ nhi đích tôn của danh gia hiển hách trong kinh thành, Lý gia. Khi nàng thưởng ngoạn, ngâm một bài thơ hợp với sở thích của nàng, gây chú ý với nàng. Hai dường như hữu duyên, gặp ở nhiều nơi, tiểu thư Lý gia dần sa lưới tình, cuối cùng gả cho . Nàng , tất cả những gặp đều do thư sinh dàn xếp, kể cả cứu mỹ nhân khỏi tay kẻ ."
"Sau khi thành , để lấy lòng Lý gia và tạo hình tượng chồng yêu thương vợ, đuổi hết thê cũ. Ai ngờ , chồng mỹ , ai thể ngờ rằng chính khiến vợ m.a.n.g t.h.a.i của ngã xuống nước, đổ tội lên sủng phi của kẻ địch, thành công khiến nàng thất sủng, đối thủ cũng thất thế. Phu nhân ngã xuống nước sinh non, suýt c.h.ế.t, vất vả sinh nữ nhi, từ đó thể sinh con nữa. Còn thư sinh, đ.á.n.h bại đối thủ, chiếm lòng thương hại và hối của hoàng đế, đường quan tiến triển, một bước lên trời. Đáng thương cho tiểu thư Lý gia, vẫn thấy bản sinh nam nhi là với , ơn vì bỏ rơi .”
"Về , nữ nhi sinh non khó khăn lắm mới lớn . Thư sinh liên kết với nhị hoàng tử đang lưu lạc bên ngoài, cố tình sắp xếp cho nữ nhi của ngang qua khi nhị hoàng tử đang đ.á.n.h , khiến nàng thương, từ đó trở nên yếu đuối. Nhị hoàng tử thấy áy náy, chăm sóc nàng chu đáo, cả hai thiết dần theo mong của thư sinh."
Hai kiếp đời đủ để thấu bản chất con , Liễu Thanh Thạch là kẻ giả dối ích kỷ, vì lợi ích mà từ thủ đoạn. Ông thực chẳng yêu ai, chỉ yêu bản . Kiếp , ông dùng hết tâm cơ sắp đặt cung Liễu Hi Yên, chẳng vì thương nàng, mà vì nàng là nữ nhi đích tôn, là quân cờ hơn.
Kể xong, nữ nhân sững sờ mặt, dịu dàng: "Mưa tạnh , Liễu phu nhân thể đưa tiện nữ một đoạn đường về phủ chăng?"
Nghe thấy cách xưng hô, bà phản bác, vẻ như tin những gì .
Khi lên núi, cưỡi ngựa, khi rời , giao ngựa cho lão hòa thượng: "Sau tiện nữ sẽ nữa, con ngựa theo cũng ."
Lão hòa thượng là trụ trì kiếp , tuổi già ràng buộc gì, thích đây đó. Chú ngựa nhỏ theo lão, giam cầm trong chuồng, thật là .
Lão lời từ biệt, như đều nhẹ nhàng, vẫy tay xua nhanh, cuối cùng cũng còn ai phiền việc câu cá của lão nữa. , khi bước vài bước, lão gọi dừng .
Lão trụ trì nhắc những lời cảnh báo đầu tiên ông với khi gặp mặt. Khi , quen đường chùa, lạc tới bờ suối ở phía núi, lão trụ trì nhiều :
"Tiểu cô nương, nghịch thiên cải mệnh là gánh chịu nhân quả kẻ khác."
Hồng Trần Vô Định
Quả thật, lão hòa thượng ngày ngày câu cá mà danh tiếng vang xa, đức cao vọng trọng, một đôi mắt tinh tường thấu điều.
Lúc chia tay, ông cảnh báo nữa, vẫn đáp lời, chỉ nhận từ ông một danh sách các ngôi chùa rải rác khắp bốn bể. Lão hòa thượng bảo rằng, ông sẽ khắp nơi hoằng pháp, nếu còn việc gì , thể đến tìm ông, cùng du ngoạn khắp nơi.
Ta đáp: "Được thôi."