Trường Mệnh - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-01-18 15:46:53
Lượt xem: 3,195

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng đem tất cả thơ từ tranh vẽ của ném lửa, thế là cãi , và đầu tiên yến hội thưởng mai long trọng kết thúc trong hỗn loạn.

 

Cố Lưu chuyện liền triệu đến, trông vẻ thấy thú vị, khóe môi cong lên, rõ ràng tâm trạng . Ta còn kịp quỳ xuống hành lễ, đỡ dậy. Hắn hỏi , tại giống Liễu Hi Yên, ném hết thơ từ tranh vẽ của họ lửa.

 

Ta ngạc nhiên , bao giờ nghĩ rằng thể tùy tiện như Liễu Hi Yên.

 

Nàng chỗ dựa, còn thì .

 

Cố Lưu khoác áo choàng, trông như chuẩn ngoài, yên để cung nhân chỉnh trang, nghiêng đầu : “Nàng chẳng một cái ấn tỷ to ?”

 

“Khá nặng đấy, thể dùng gạch đập đầu . Ai dám khó nàng, cứ cầm nó đập lên đầu họ, bất kể là ai, họ cũng chỉ dám giận chứ dám .”

 

Hắn nhận lấy chiếc lò sưởi tay từ thái giám, nhét tay . Chỉ cử chỉ của thôi, vẻ ngoài trầm tĩnh tao nhã, nhưng lời bộc lộ là bạo quân coi mạng như cỏ rác.

 

Hắn nhẹ nhàng: “G.i.ế.c c.h.ế.t cũng , sẽ lo liệu cho nàng.”

 

Ta dám đáp lời vội vàng, cúi đầu giả vờ như thấy.

 

Tuyết đầu mùa tan, bầu trời u ám trong gió lạnh. Một cơn gió lạnh thổi qua, những cây tùng và hoa mai ngoài đại điện rung rinh phủ đầy tuyết.

 

Chiếc lò sưởi ấm áp, lòng cũng thấy ấm dần lên.

 

22

 

Cố Lưu : "Hãy cùng ngoài dạo một chút."

 

Ta rón rén theo , băng qua cổng lớn với các binh lính canh gác nghiêm ngặt. Hắn thong thả dạo bước tuyết, cuối cùng dừng tường thành ngoài cùng của hoàng cung. Từ xa, thể thấy những mái nhà của kinh thành phủ đầy tuyết trắng, nối tiếp , sắp xếp ngăn nắp như trời.

 

Hắn hỏi , tại hôm nay khi các phi tần cảm thán về cuộc sống giam cầm bức tường thấp, im lặng, gì. Trong lòng khi đó đang nghĩ gì?

 

Ta nhận dường như tất cả những chuyện xảy trong cung. Nếu điều gì , lẽ chỉ là vì bận tâm.

 

Ta chăm chú hoa văn thêu tinh tế đôi giày, thật thà đáp: "Thần đang nghĩ về mùa đông ở Lạc Thành."

 

Mùa đông ở Lạc Thành thật sự khắc nghiệt, ăn đủ no, mặc đủ ấm. con cũng một chỗ trú ngụ, khác với những nơi nương tựa, đến cả một bát cháo loãng cũng tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

 

“Trong mắt họ, bức tường cung là giam cầm, là ngục tù. thần nghĩ rằng, sống trong cung, ăn no, mặc ấm, thứ xa hoa và tiện nghi đều ở ngay đây, chịu đói lạnh, là may mắn lắm . Người đói sẽ chẳng nghĩ nhiều đến ; đời còn bao nhiêu , cả đời chỉ mong mỏi sống gần kinh thành, bám rễ ở đây."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-19.html.]

Cố Lưu với đôi mắt sâu thẳm, dường như ngạc nhiên chút nào khi nghĩ đến Lạc Thành. Hắn khẽ cúi xuống, phủi tuyết đọng tay áo, lấy một chiếc cung , nhẹ giọng thở dài: "Mùa đông ở Lạc Thành thật sự lạnh."

 

Hắn dạy kéo cung, chỉ một con chim đang bay trời, bảo: "Nhìn con chim ? Nó bay cao, bay xa, trói buộc, nhưng tay nàng cung, nàng vẫn thể b.ắ.n hạ nó."

 

Cố Lưu vòng tay quanh , cầm tay , nhắm con chim đang lướt nhanh trời xa. Trời đất mênh mông, chỉ còn một chấm nhỏ như hạt đậu.

 

Kéo cung, giương tên, một phát trúng đích.

 

Con chim rơi xuống chân tường thành.

 

“Nàng thấy bức tường chân ? Đây là bức tường cao nhất trong cung, với sự canh gác dày đặc, nhưng nếu lệnh bài trong tay, nàng vẫn thể bước qua nó một cách dễ dàng.”

 

Cố Lưu đăm đăm.

 

Dường như hiểu điều dạy.

 

Hắn dẫn xuống khỏi thành, tự tay nhặt xác con chim bồ câu mà b.ắ.n hạ. Trên chân nó buộc một phong thư. Ta nghĩ rằng đó chỉ là một con mồi chọn ngẫu nhiên, nào ngờ là một bức mật thư của ai đó.

 

Ta , nên từng chữ cho . Nội dung đại khái là ám sát , lên kế hoạch kỹ lưỡng, thậm chí còn cài giả cung nữ và thái giám tẩm cung của , nhưng thấy hoàng đế ở đó nên vội vã truyền tin bên ngoài để bàn bạc.

 

Đối với Cố Lưu, việc ám sát trở thành chuyện thường tình. Hắn thản nhiên sai tìm một con bồ câu khác để gửi bức mật thư, từ đó kẻ chủ mưu, tóm gọn tất cả những kẻ tham gia cả trong lẫn ngoài cung. Mấy ngày , trong cung liên tiếp nhiều xử tử, ai nấy đều cảm thấy bất an.

 

Kể từ ngày đó, Cố Lưu bảo hàng ngày đến Cần Chính Điện để mài mực cho . Bước qua những vết m.á.u đông cứng, còn cảm thấy sợ hãi.

 

Thực , việc mài mực tốn nhiều thời gian, còn phần lớn thời gian rảnh, Cố Lưu dạy chữ từng nét từng nét. Hắn chọn những bức thư pháp để chép , còn mời các lão thần dạy học thuộc sách.

 

Dần dần nhận , thì đang dạy , dạy .

 

Những khác thể mỉa mai vì mù chữ, thể giam tất cả họ lãnh cung, nhưng việc đó thì ích gì? Dù đều dám nhắc chuyện , trong lòng họ vẫn sẽ khinh thường .

 

Hồng Trần Vô Định

là như , hề sai.

 

Vì thế, học chăm chỉ, thiếu hơn mười năm tích lũy, nỗ lực gấp nhiều .

 

Chữ đầu tiên học là chữ “Cố,” chữ thứ hai là chữ “Lưu.”

 

“Cố Lưu.”

 

Không là hình ảnh cố gắng ghi nhớ mà là chính tay từng nét.

Loading...