Trường Mệnh - Chuong 11

Cập nhật lúc: 2025-01-18 15:43:27
Lượt xem: 3,339

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta nên tiến lùi.

 

Hắn như mắt lưng, lạnh nhạt hỏi: “Tỉnh ?”

 

Ta vội vàng bước đến mặt , quỳ xuống xin tội, rằng việc đ.â.m của một , sẵn sàng chịu phạt, chuyện liên quan gì đến nhà họ Liễu.

 

Hắn im lặng, lâu , thận trọng ngẩng đầu lên .

 

Bạo quân vẫn lặng lẽ cầm con dao, đường nét khuôn mặt trong ánh nến tỏa một lớp sáng mờ nhạt, hàng mi rủ xuống, đôi mắt ánh lên ánh lửa nhạt nhòa, lạnh lẽo và đầy mệt mỏi, như thể chứa đựng một sự chán ghét đối với thế gian.

 

Trong khoảnh khắc đó, chợt thấy thực là một vô cùng . Vẻ ẩn trong khung xương; dù khuôn mặt đầy vết sẹo, nhưng đường nét của vẫn một cách chậm rãi, khó quên.

 

Sau khi xong, mới lên tiếng: “Đây là con d.a.o mà Thập Ngũ lén tặng ngươi. Đó là món quà sinh nhật tặng năm mười sáu tuổi.”

 

Một câu đơn giản nhưng như tiếng sấm vang lên trong đầu .

 

18

 

Khi lâm đường cùng, từng chìa tay giúp, kẻ đó, suốt đời sẽ bao giờ quên.

 

thật hổ thẹn, vì nhận .

 

Ta bao giờ ngờ rằng, kẻ mặt đây - một bạo quân hình dạng như ác quỷ, tàn bạo vô tình - chính là thiếu niên ngày , dung nhan như ngọc, cao quý và thiện lương.

 

Cuối cùng, cũng hiểu , ngày khi đẩy ngã mặt , tại thể thấu là nàng tiểu thư kiêu kỳ của phủ Thừa tướng - Lưu Hi Yên.

 

Ta nhận , nhưng vẫn nhớ .

 

Hắn nhớ là A Đào.

 

A Đào - đứa trẻ cha, một bảo vệ điên dại của , đây là điều mà Thập Ngũ từng kể với .

 

Một đứa trẻ cha, vì tìm kiếm điên mà suýt c.h.ế.t đói bên đường, bẩn thỉu, tội nghiệp, thể là Lưu Hi Yên, thiên kim tiểu thư nuôi dưỡng kiêu kỳ từ nhỏ?

 

Trong suốt thời gian qua, hẳn là rõ tất cả lai lịch của .

 

Ta từng nghĩ sẽ lấy con d.a.o , bởi đó là vật liên quan đến cố nhân. Con d.a.o sáng lạnh trong tay khiến cảm giác như nó sẽ về tay chủ cũ, trở đúng sở hữu.

 

vị đế vương với mái tóc đen và y phục đen , cầm lấy con d.a.o cũ kỹ đó, dùng một góc áo sạch của nhẹ nhàng lau vết m.á.u của bản , đưa cho .

 

Giọng nhẹ nhàng, phảng phất như gió thoảng: “Con d.a.o , chuôi d.a.o sáng bóng, hẳn là ngươi mang theo bên lúc, trân trọng nó. Đã cho ngươi , thì nó là của ngươi, hãy giữ gìn cẩn thận.”

Hồng Trần Vô Định

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-menh/chuong-11.html.]

 

Biết rằng đó là món quà sinh nhật từng tặng, ngại ngùng dám nhận, nhưng vài , cuối cùng dậy, chậm rãi bước tới, kéo lên, đặt con d.a.o lòng bàn tay , nắm chặt đôi tay gầy guộc của .

 

So với dáng vẻ điên cuồng tàn nhẫn khi nãy, giờ khác biệt.

 

Bàn tay , thon dài, trắng bệch, lạnh lẽo đến lạ thường.

 

Đây là đầu tiên gần như , gần đến mức thể ngửi thấy mùi huyết tanh lẫn chút trầm hương nhẹ nhàng từ cơ thể .

 

Vị bạo quân hung tàn khát m.á.u khẽ bảo : “Cầm cho chắc. Vật trân quý thì giữ gìn cẩn thận.”

 

Đối với , lẽ đó chỉ là một trong nhiều món quà sinh nhật bình thường của mẫu . đối với , đó là một thứ gì đó duy nhất.

 

Vậy nên để nó cho .

 

“Hãy trở về .” Hắn nhặt lấy thanh kiếm dài dính đầy m.á.u đất, xé một mảnh vải nhỏ cẩn thận lau sạch vết máu. Dường như chẳng hề ý định truy cứu việc đ.â.m , nếu thì cũng chẳng gọi thái y đến chữa cho .

 

rõ ràng, cũng định bận tâm đến vết thương tay , nơi vẫn rỉ máu. Rõ ràng khi thái y tới, chẳng cho ai chữa trị, cũng chẳng bộc lộ một chút đau đớn nào.

 

Ta mạo nhắc nhở .

 

Bạo quân khựng , tùy tiện xé mảnh vải, vụng về tự băng bó lấy.

 

Ta hiểu, nhưng cũng chẳng lý do để hỏi thêm, chỉ cúi đầu lặng lẽ rời khỏi, vòng qua tấm bình phong mạo , nhẹ nhàng hỏi :

 

“Bệ hạ, ... Thập Ngũ ca ca năm , giờ ở ?”

 

Trong thời gian lưu trong cung, từng thấy qua - từng cận bên thiếu niên nhất.

 

Bạo quân dừng tay, , cúi đầu, gương mặt chút biểu cảm, giọng điệu bình thản, xa xăm:

 

“Đã c.h.ế.t .”

 

C.h.ế.t ở nơi gần , giẫm đạp đến mức hài cốt tan nát, mà khi đó, hề .

 

Ta nhớ rời khỏi Cần Chính điện như thế nào. Đã cuối thu, cỏ cây bên đường bắt đầu tàn úa, lá đỏ bay lả tả, theo gió lướt qua vạt áo, hòa ánh trăng rọi xuống mặt hồ lấp lánh.

 

Khi đó, còn tên là Cố Lưu. Mãi mới hiểu , cuộc tuần du phía Tây của Cố Lưu, đích đến cuối cùng là Lạc Thành.

 

Chính là con đường đày ải năm nào của . Trên con đường , xử tử vô , thậm chí còn tàn sát cả doanh trại bên ngoài Lạc Thành. Thiên hạ đồn rằng thất thường, g.i.ế.c chóc vô cớ. Thực vô cớ , chỉ những c.h.ế.t mới .

 

Cố Lưu ở Lạc Thành từng sỉ nhục, áp chế đến cùng cực, luôn giám sát, c.h.ử.i mắng, đ.á.n.h đập, bẻ gãy đôi chân, lê lết mà , đám ăn mày hành hạ đến gần c.h.ế.t, chuột gặm nát mặt, cướp mất ngọc bội mà để ... Hắn giả điên, giả ngốc, lừa gạt kẻ thù để sống sót, cho đến khi tin về cái c.h.ế.t của Thập Ngũ, thiên hạ nhạo như một trò đùa vô nghĩa.

Loading...