Trưởng lão ép tôi làm Thiên sư - Chương 8 (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-25 09:20:08
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhị Trưởng lão cau mày, ngẩng đầu thấy đạo sĩ già đang quan sát ở cổng, chỉ ông : “Những việc còn , tìm vị đạo trưởng là .”
Đạo sĩ già hành lễ, “Bần đạo Chử Chính Minh của Vân Xương Chân Võ Quan, xin hỏi vị đạo trưởng đây, tình hình hiện tại là thế nào?”
Nhị Trưởng lão kể sơ qua sự việc.
Ông hề nhắc đến sự hung hiểm của quá trình, nhưng cao đạo mà bốn con trai giàu nhà họ Trương mời đến há là tầm thường.
Chử Chính Minh là đạo sĩ của Chân Võ Quan ở thành phố Vân Xương. Chân Võ Quan thờ Chân Võ Đại Đế, Võ Đang Sơn nổi tiếng chính là đạo tràng của Chân Võ Đại Đế, thuộc Toàn Chân Phái.
Chử Chính Minh cũng là cao đạo nổi tiếng ở thành phố Vân Xương. Hôm qua nắp quan tài rơi trúng c.h.ế.t trong lúc đưa tang, giống như ba vị Trưởng lão, ông lập tức nhận tình hình , dẫn theo vài tử vội vã đến đây suốt đêm.
thấy điều họ lo lắng xảy .
Sự hung hiểm của việc , thể so sánh với vài lời nhẹ nhàng của Nhị Trưởng lão.
Tình cờ thấy t.h.i t.h.ể Đại Trưởng lão bọc trong vải trắng xe, Chử Chính Minh nhận điều gì đó, lập tức biểu cảm đau buồn, cúi vái lạy về phía chiếc xe.
Nhị Trưởng lão bước về phía xe: “Oan hồn siêu độ, những việc còn xin nhờ Đạo trưởng.”
Chử Chính Minh đồng ý, thấy Bạch Tiên Tiên ôm Lục Linh Kiếm ngang qua, liếc mắt nhận thanh kiếm vật phàm.
Đợi họ mới với mấy tử: “Không ngờ nơi cao nhân ẩn thế, họ sư thừa phái nào. Nữ tử trẻ tuổi trông cũng thiên phú, nếu các con trao đổi đạo pháp với cô , nhất định sẽ thu hoạch nhiều. Chỉ là còn cơ hội gặp .”
Tiểu tử của Chử Chính Minh ngây thơ hỏi: “Sư phụ, chúng xin Wechat của cô ?”
Chử Chính Minh: “…………!”
Đáng tiếc chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt.
Trên đường về núi, Bạch Tiên Tiên ôm Lục Linh Kiếm im lặng .
Cô nghĩ cô lẽ hiểu câu trưởng thành chỉ trong một khoảnh khắc.
Di nguyện của Đại Trưởng lão là cô sống mà trưởng thành.
trưởng thành nghĩa là gánh vác trách nhiệm.
Mỗi lớn đều trách nhiệm mà gánh vác. Cô sinh ở Bạch gia, bẩm sinh linh cốt, tiếp nhận truyền thừa gia tộc, chính là trách nhiệm của cô.
Trốn tránh trách nhiệm, chỉ khiến những chuyện cô càng thể gánh vác xảy .
Bạch Tiên Tiên hai vị Trưởng lão tuổi cao, đột nhiên mở lời: “Nhị Trưởng lão, Tam Trưởng lão, cháu quyết định học đạo pháp . Sau khi lo liệu xong hậu sự cho Đại Trưởng lão, hai dạy cháu .”
Hai vị Trưởng lão đều kinh ngạc sang.
Nhị Trưởng lão dừng , ôn hòa : “Tiên Tiên, cháu cần vì hối hận mà ép buộc bản .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-lao-ep-toi-lam-thien-su/chuong-8-2.html.]
Bạch Tiên Tiên lắc đầu: “Không ép buộc, cháu học.”
Không chỉ vì các Trưởng lão và gia tộc.
Ánh mắt của dân làng chạy lên núi cầu cứu đêm qua, trẻ ôm con trai liên tục cảm ơn cô, đều mang cho cô xúc động lớn.
Sinh là phàm nhân, thiên phú, cớ gì sống một đời tầm thường.
Đại Trưởng lão đúng, học , mặc kệ yêu ma quỷ quái, gì sợ.
Điều mới là đáng sợ nhất.
Tam Trưởng lão đột nhiên hô to: “Tốt! Đây mới là truyền nhân Bạch gia ! Đại Trưởng lão cháu suối vàng , nhất định sẽ an ủi!”
Bạch Tiên Tiên t.h.i t.h.ể trong xe, ánh mắt kiên định mỉm .
Chiếc xe chạy về núi, trời sáng hẳn. Mấy cô chú nhận tin báo đang chờ ở cửa núi, đau buồn khiêng t.h.i t.h.ể qua, đó là nhập liệm và bố trí linh đường.
Dần dần thêm hậu bối Bạch gia trở về quê.
Bạch Hướng Vãng đến buổi trưa, vẫn mặc bộ áo khoác dài màu xanh của , xách một cái bọc, bên trong đựng pháp y và vật phẩm cần dùng để phép. Cùng về với ông còn mấy đạo sĩ của Thủ Nhất Quan, vài bố trí pháp đàn linh vị, bắt đầu niệm kinh tụng chú.
Đạo nhạc du dương lan tỏa trong núi, chỉ siêu độ vong hồn, mà còn khiến lòng đang sống an yên.
Ngoài nhà họ Bạch, dân làng chân núi và nhiều hộ gia đình trong trấn cũng đến bái tế, ba vị Trưởng lão sống ở đây mấy chục năm, danh tiếng đáng đều , khu rừng núi vốn tĩnh lặng trở nên ồn ào hơn nhiều.
Bạch Tiên Tiên cam tâm, lén lút mở Thiên Nhãn mấy , cố gắng thấy hồn phách của Đại Trưởng lão linh đường.
Không thấy Đại Trưởng lão , cô thấy một tinh quái trong núi, là do cái gì hóa thành, trông hung dữ, đang xổm tảng đá lớn ngoài sân nhe răng trợn mắt với cô, Bạch Tiên Tiên sợ đến mức chạy tìm Nhị Trưởng lão: “Thiên Nhãn để đóng ạ!”
Nhị Trưởng lão: “...Đến giờ khắc tự nhiên nó sẽ đóng .”
Bạch Tiên Tiên dùng tay che mắt dám lung tung nữa, sợ con tinh quái chạy đến tìm cô. khi ngoài cô lén quanh một vòng, con tinh quái biến mất.
Trên tảng đá lúc nó xổm hai vết cào, vẻ như là do nó để khi chạy trốn, Bạch Tiên Tiên liếc hai cái vội vàng mặt .
Mộ tổ Bạch gia sườn núi, chôn cất vô tiên nhân qua các đời của Bạch gia. Nhị Trưởng lão quan sát tinh tượng, định giờ hạ táng cho Đại Trưởng lão. Sau khi quan tài chôn xuống đất, những đến bái tế dần dần rời .
Nhiều hậu bối Bạch gia tổ tiên gì, chỉ nghĩ là về bái tế ông cố qua đời, từ nhỏ liên hệ, cũng thể là quá đau buồn.
Họ giống Bạch Tiên Tiên, đầy tháng xác nhận là thiên tài bẩm sinh linh cốt, nên phần lớn tuổi thơ đều trải qua bên cạnh ba vị Trưởng lão.
Mọi hết, núi rừng trở yên tĩnh.
Bạch Hướng Vãng tin con gái cuối cùng cũng chịu tiếp nhận truyền thừa gia tộc tỏ vui mừng, vốn ở cùng giảng dạy kinh văn cho Bạch Tiên Tiên, nhưng Tam Trưởng lão đuổi : “Đi , chúng còn dạy, ông dạy cái gì mà dạy, đợi chúng dạy xong mới đến lượt ông!”
Bạch Hướng Vãng: “…………!”
Cũng xem là ai sinh !