77.
Từ công viên đối diện truyền đến tiếng pháo hoa của trẻ con.
Trên bàn cơm tất niên đầy đủ thịt gà, thịt vịt, cá, Bạch Hướng Vãng nghiên cứu chai rượu trắng Trần Lẫm mang đến một hồi lâu, đầu nhỏ với Tam trưởng lão: “Mao Đài cao cấp đấy, chai rượu đắt lắm.”
Tam trưởng lão liếc mắt, để tâm: “Có thể đắt đến mức nào?”
Bạch Hướng Vãng ôn hòa về phía Trần Lẫm: “Tiểu Trần, chai rượu bao nhiêu tiền ?”
Trần Lẫm khẽ: “Mười ba ngàn.”
Tam trưởng lão sững sờ, lập tức đập bàn dậy, giọng vỡ: “Bao nhiêu?!”
Chiếc lông tơ ngu ngốc đỉnh đầu Trần Lẫm vì đội mũ mà dựng lên cũng run lên: “...M-Mười ba ngàn.”
Tam trưởng lão xắn tay áo, vẻ mặt như xông đến đ.á.n.h c.h.ế.t cái thằng phá gia chi tử , Bạch Tiên Tiên vội vàng kéo ông hòa giải: “Ôi chà, là Tết mà, nên uống chút rượu ngon chứ! Ba, mau rót cho Tam trưởng lão một ly để ông thử !”
Tam trưởng lão lườm Trần Lẫm một hồi lâu, bực bội xuống: “ uống! Rượu đắt như sợ uống sẽ giảm tuổi thọ!”
Nhị trưởng lão bưng món cuối cùng từ nhà bếp , hề hề : “Rượu đắt ? Vậy chúng thử xem nó khác gì với Nhị 锅 头 (một loại rượu bình dân ở Trung Quốc). Tiên Tiên, gọi Đại trưởng lão của con lên nữa, gọi ông cùng nếm thử.”
Bạch Tiên Tiên lấy tấm phù triệu hồi chuẩn sẵn: “Được thôi!”
Tam trưởng lão vẫn đang thổi râu trừng mắt, giận dữ giáo huấn Trần Lẫm: “Tiêu xài hoang phí, một chút cũng tề gia! Cậu bao nhiêu tiền lương c.h.ế.t, còn học khác tiêu xài xa xỉ như ?”
Ông nhíu mày giận dữ quét qua quét hai : “Có tiền chi bằng tự mua cho một bộ quần áo mới! Mỗi gặp đều mặc một kiểu, còn tưởng chỉ một bộ quần áo đấy!”
Trần Lẫm vốn cúi đầu ngoan ngoãn ông mắng, thấy lời thì khẽ cãi một câu: “Không giống, chỉ là màu sắc giống thôi.”
Tam trưởng lão: “Mày còn dám cãi lời!”
Trần Lẫm: “…………”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-lao-ep-toi-lam-thien-su/chuong-77-1.html.]
Mím chặt môi.
Tam trưởng lão: “Người trẻ tuổi, chẳng chút sức sống nào, cả ngày mặc một bộ màu đen! Mấy ông lão nhảy quảng trường vũ còn ăn mặc thời thượng hơn !” Ông trừng mắt một lúc, lấy một bao lì xì từ trong túi , vẻ mặt nghiêm nghị đưa cho : “Cầm lấy, ngày mai mua cho một bộ quần áo vui vẻ một chút!”
Trần Lẫm bao lì xì căng phồng mắt, nhất thời ngây .
Tam trưởng lão vẫy tay mất kiên nhẫn: “Nhận lấy ! Còn đợi mời cầm ?”
Trần Lẫm nhanh chóng nhận lấy, ngón tay siết chặt bao lì xì, mím môi hai cái mới khẽ: “Cảm ơn Tam trưởng lão.”
Tam trưởng lão hừ một tiếng, hai tay giận dữ khoanh n.g.ự.c lưng .
Lá bùa màu vàng cháy thành tro, một luồng khói xanh bay lên, trong khói truyền đến giọng của Đại trưởng lão: “Mùi gì thế, thơm ?”
Vừa xuất hiện, ông thẳng đến bàn ăn, cúi hít một rượu trắng rót, thỏa mãn thở dài một tiếng: “Thơm! Rượu thật sự thơm!”
Bạch Tiên Tiên hớn hở: “Là Trần Lẫm cố ý mua cho các ông đấy!”
Đại trưởng lão tán thưởng Trần Lẫm đối diện vẫn đang cầm bao lì xì ngẩn : “Thằng nhóc !” Ông dừng một chút, khó hiểu : “Tiểu Trần ? Ăn Tết mà, trông vẻ tinh thần gì cả?”
Bạch Tiên Tiên: “Tam trưởng lão mắng xong, mắng nên mua chai rượu đắt như !”
Tam trưởng lão: “???”
Đại trưởng lão lập tức trừng mắt sang: “Lão Tam! Tấm lòng của thằng bé ông tiếp nhận chứ? Nên sửa cái tính cục cằn của ông thôi!”
Tam trưởng lão: “…………!!!”
Á á á tức c.h.ế.t lão già !
Bạch Tiên Tiên ôm miệng suýt ngất.