Trưởng lão ép tôi làm Thiên sư - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:22:24
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
73.
Nửa đêm nhận điện thoại, Tạ Ý cảm thấy cô bạn của chắc chắn vấn đề, “Đã khuya lắm mà bảo mua cho một cái kèn giấy gửi đến trường?”
Bạch Tiên Tiên : “Cậu cứ tìm bản đồ xem, xem gần đó cửa hàng đồ cúng , thật sự thì đến bệnh viện thành phố, con phố cổng đó.”
Tạ Ý : “……”
Cô còn kịp , trong ống vang lên một giọng nam: “Tiên Tiên, cô cái kèn giấy để gì?”
Bạch Tiên Tiên kinh ngạc: “Sư Linh Minh??? Anh… các ở cùng ?!”
Linh Minh híp mắt: “Không mà, đang gọi video chơi mạt chược với Tiểu Ý thôi.”
Bạch Tiên Tiên: “…………”
Hai , suốt ngày đ.á.n.h mạt chược thì cũng đ.á.n.h địa chủ, thì họ là bạn chơi bài, còn tưởng hai đang hẹn hò đấy chứ.
Bạch Tiên Tiên sơ qua về chuyện của trường học, cuối cùng : “Những âm hồn đều là binh lính mà, thấy tiếng kèn chắc chắn sẽ hết.”
Tạ Ý cô mô tả tình hình tại chỗ nổi da gà, lấy lạ: “Sao nhất thiết dùng kèn, mua một cái điện thoại giấy bật tiếng kèn tiện hơn ?”
Bạch Tiên Tiên: “Tớ cũng dùng điện thoại bật, nhưng âm phủ kết nối wifi ?”
Tạ Ý: “…………”
Linh Minh nghĩ một lát : “Cửa hàng đồ cúng thường bán kèn, cô cũng mua . quen một nghệ nhân đồ mã giỏi, bây giờ liên hệ cho cô một cái, bảo gửi đến cổng trường.”
Nghề đồ mã truyền đến nay, khả năng “đốt là thành vật” ít , giống như tiền giấy đốt cho âm gian cũng tờ nào cũng dùng , cũng là bản lĩnh thật sự mới .
Bạch Tiên Tiên tùy tiện tìm một cửa hàng đồ cúng mua kèn, đốt xong cũng chắc dùng , nhưng nghệ nhân đồ mã mà Linh Minh quen chắc chắn là nhân vật lợi hại, liền vui vẻ đồng ý ngay.
Sau khi gọi điện thoại xong, cô gửi tin nhắn cho Dương Đạo trưởng giải thích tình hình, Dương Đạo trưởng cô xem xét chu đáo, cần vội, cứ từ từ, bảo vệ ở khu nhà ở thiện, chỉ giúp họ chiếu sáng mà còn rót nước cho họ uống.
Xã hội hiện đại, điện tương đương với việc mất tất cả các hoạt động giải trí.
Lúc đầu trong ký túc xá còn ồn ào đùa, theo thời gian trôi qua từng chút một, dần dần tất cả cũng lên giường ngủ. Màn đêm càng lúc càng tĩnh lặng, hơn một tiếng , Chủ nhiệm giáo vụ liên hệ nhận cái kèn giấy do nghệ nhân đồ mã gửi đến ở cổng trường.
Khi Bạch Tiên Tiên gọi điện thoại cho ông thổi kèn để dẫn quân lính ma hết thì ông còn cảm thấy , tiếng kèn thổi lên, chẳng sẽ đ.á.n.h thức tất cả giáo viên và học sinh trong trường ?
Bạch Tiên Tiên đó là kèn bằng giấy, sống thấy.
Chủ nhiệm giáo vụ chạy đến ký túc xá 2 cầm cái kèn giấy tay lấy lạ, giấy , mà thổi ?
Gió đêm đông lạnh giá, ở ngoài ông lạnh cóng, đến ký túc xá 2, bước , Chủ nhiệm giáo vụ càng lạnh đến mức hắt , chỉ cảm thấy trong tòa nhà còn lạnh hơn cả bên ngoài, như cái lạnh thấm từng lỗ chân lông, trong khí hình như đều là nước đặc quánh.
Bạch Tiên Tiên thấy tiếng bước chân, ở lối hành lang vẫy tay với ông : “Thầy Chủ nhiệm, ở đây.”
Cả tòa nhà bật đèn, Chủ nhiệm giáo vụ dùng điện thoại đèn pin, thấy tiếng ngẩng tay lên về phía đó, suýt chút nữa Bạch Tiên Tiên mặt đầy chu sa họa họa dọa c.h.ế.t.
Ông run rẩy bước qua: “Mặt cô vẽ cái gì ?”
Bạch Tiên Tiên nhận lấy cái kèn giấy trong tay ông xem, quả thật là cao nhân, đồ cũng khác biệt. Cô đưa cái kèn cho Trần Lẫm, tay cầm Lục Linh Kiếm xếp bằng xuống, nhỏ: “Đợi thần thức em rời khỏi thể xác, hãy đốt cho em.”
Trần Lẫm gật đầu.
Chủ nhiệm giáo vụ và Vương Lệ Quyên đều kinh ngạc bên cạnh, chỉ thấy cô nhắm mắt , tay kết một ấn phức tạp, khẽ niệm: “Thiên Sư thỉnh mệnh, mượn nhất tâm.”
Dường như điều gì đó khác biệt, nhưng kỹ chẳng gì đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-lao-ep-toi-lam-thien-su/chuong-73.html.]
Chủ nhiệm giáo vụ đang nghiêng đầu quan sát, bên cạnh Trần Lẫm đột nhiên lên tiếng: “Có bật lửa ?”
Chủ nhiệm giáo vụ móc trong túi : “Có !”
Trần Lẫm nhận lấy bật lửa, ném lá hoàng phù tên và ngày sinh tháng đẻ của Bạch Tiên Tiên giữa các ngón tay, khẽ niệm hai tiếng chú ngữ, châm lửa đốt phù chú.
Ngọn lửa l.i.ế.m lên, khói xanh chỉ bay lên, đốt tiếp cái kèn giấy, đến bên cạnh Bạch Tiên Tiên, lặng lẽ chờ đợi cháy hết.
Khi lửa tắt , tay Bạch Tiên Tiên đang lơ lửng bỗng thêm một cái kèn.
Khác với cái kèn giấy, cái kèn nặng trịch, ngay cả vân lộ cũng giống hệt như thật, cô quyết định đợi cơ hội nhất định đến thăm vị cao nhân đồ mã một chuyến!
Sau khi thần thức rời khỏi thể xác, cô và hồn ma khác gì , những gì thấy và cũng khác với lúc mở Thiên Nhãn.
Ngoài quân lính ma đông đúc khắp nơi, cô còn thấy mảnh đất ký túc xá ngấm đầy m.á.u tươi, đất lòng đất là màu đen đỏ, âm khí cuồn cuộn ngừng như những mạch m.á.u lộn xộn và phức tạp, phủ kín cả khu vực.
Xương cốt lòng đất hòa một với đất đai, chỉ còn những oán khí âm sát thể tiêu tan, quanh quẩn ở đây suốt hàng ngàn năm, thể giải tán.
Bạch Tiên Tiên một lúc, lấy lạ trôi xuống phía .
Trước đây cô từng nghĩ, cho dù lòng đất từng là một chiến trường cổ xưa, thì tại nhiều năm như âm khí vẫn tiêu tán, đúng lúc xảy vấn đề?
Bây giờ ở trạng thái sinh hồn mà , mới thấy trong những “mạch máu” chằng chịt một nơi trống rỗng.
Giống như mạch m.á.u trong cơ thể lan rộng ngoài với tim trung tâm, nơi trống rỗng cũng ở vị trí của tim, nhưng quả tim đáng lẽ ở đây thấy tăm .
Nơi đây thật sự từng thứ gì ?
Hay chỉ là suy đoán sai lầm của cô?
Bãi tập kết xác c.h.ế.t của chiến trường cổ, nơi âm khí tiêu tan, thể thứ gì chứ?
Cô nhiều sách Đạo giáo, cũng thấy kiến thức liên quan, thăm dò một vòng, đành bỏ cuộc. Cô bây giờ thỉnh thần thông của Tổ Thiên Sư, cầm Lục Linh Kiếm trong tay, quân lính ma dù ý thức cũng đều tránh xa cô .
Bạch Tiên Tiên lơ lửng đến vị trí cổng ký túc xá, Trần Lẫm theo kế hoạch cầm Chiêu Hồn Linh đợi ở đó.
Cô cân cái kèn, đặt lên miệng, hít một thật sâu, cố gắng thổi xuống.
Rất , thổi kêu.
Cái thứ thật sự quá thử thách thể tích phổi .
Bạch Tiên Tiên hai tay ôm chặt cái kèn, hít vài thật sâu, bụng nhỏ hóp , dốc hết sức thổi một xuống, mắt suýt chút nữa lồi ngoài.
Cái kèn cuối cùng cũng phát âm thanh trầm đục của tiếng kèn.
Tiếng kèn vang lên khắp doanh trại, điểm binh sa trường, tiếng kèn vang, quân lính ma đang lang thang đột ngột nguyên tại chỗ. Cho dù c.h.ế.t ngàn năm, còn ý thức, cũng quên phận của .
Chiến trường còn, tướng sĩ vẫn ở đó, họ thời gian gian đổi, chỉ kiên trì với niềm tin của một tướng sĩ, phàm là tiếng kèn vang lên, xông lên chiến trường, sợ sống c.h.ế.t.
Vô vong hồn hơn đổ về nơi tiếng kèn, hàng vạn quân lính ma chồng chất lên , dày đặc, Bạch Tiên Tiên sợ sẽ sợ hãi mà hụt thổi nữa, nhắm chặt mắt dám , cứ nín một mà cố sức thổi, suýt chút nữa thì thiếu oxy mà ngất .
Khi tiếng kèn ngừng , Trần Lẫm dường như cảm nhận , cổ tay khẽ động, lắc Chiêu Hồn Linh.
Tiếng chuông Chiêu Hồn Linh chỉ vong hồn mới thấy.
Hồn ơi trở về, quê hương ở .
Tiếng gọi dẫn họ về nhà đến quá muộn, nhưng cuối cùng thì cũng đến.