Vương Lệ Quyên ngạc nhiên đầu : “Tiên Tiên, thì đây là bạn trai cháu !” Cô đợi hai lên tiếng, vui vẻ : “Đẹp trai thật đấy, trai hơn mấy thằng nhóc chặn ở đây tỏ tình với cháu đây nhiều!”
Bạch Tiên Tiên mặt đỏ tim đập thình thịch, nhất thời quên cả giải thích.
Vương Lệ Quyên phẩy tay, nhiệt tình giới thiệu: “Bạn trai cháu trường ? Vậy thể dẫn thử món ăn ở căng tin chứ, căng tin trường chúng năm nay còn xếp hạng trong top ba món ăn ngon nhất căng tin các trường đại học quốc đấy!”
Bạch Tiên Tiên đỏ mặt gật đầu: “Vâng !”
Giờ tan học buổi sáng, trường học bắt đầu nhộn nhịp, khắp nơi đều phủ một bầu khí tràn đầy sức sống. Căng tin thoang thoảng mùi thức ăn, mặc dù ăn bốn năm, nhưng một nữa ngửi thấy mùi vị Bạch Tiên Tiên vẫn hoài niệm, dẫn Trần Lẫm lấy khay ăn , đó bắt đầu chọn món ăn ở từng quầy.
Căng tin bệnh viện dù đông đến mấy cũng thể đông bằng trường đại học, Trần Lẫm ánh mắt trực tiếp nóng bỏng của các nữ sinh xung quanh đến khó chịu, còn thấy những lời bàn tán che giấu bên cạnh.
——Trường chúng khi nào một soái ca như chứ? Lần đầu thấy đó!
——Không trường , nếu là trường thì sáng lên diễn đàn .
——Người bên cạnh hình như là chị khóa mấy khóa đó, là chị khóa dẫn bạn trai về thăm trường ?
—— đúng đúng, hình như là hoa khôi khoa Kỹ thuật Cơ khí, hình như họ Bạch thì nhớ nhầm chứ? Lúc đó trưởng phòng chúng còn theo đuổi chị nữa!
——Ghen tị quá, bạn trai của mỹ nhân quả nhiên cũng là soái ca!
……
Bạch Tiên Tiên giả vờ thấy, nhưng tai cô vẫn đỏ lên mãi dứt. Cô phản bác, Trần Lẫm càng thể gì , hai lấy thức ăn xong, bưng khay đến một bàn trống xuống, bắt đầu ăn trong im lặng.
Bạch Tiên Tiên đầu tiên ở mặt mà gì để .
Trong lòng bực tại nãy phản bác lời cô quản lý ký túc xá, liệu nghĩ rằng mặc nhận ? Nếu cả hai đều đề cập đến, chẳng sẽ trở nên rõ ràng ?
trông cậy một mắc chứng sợ xã hội chủ động mở lời, chẳng là khó ?
Hơn nữa cũng phản bác là vì sợ xã hội vì cùng lý do với cô, vạn nhất là cô tự đa tình, chẳng cô sẽ mất mặt ?
Bạch Tiên Tiên đang đấu tranh tư tưởng, cảm thấy cơm trong miệng cũng còn ngon nữa.
Ngẩng đầu lên Trần Lẫm đối diện, vẫn bắt đầu ăn, một tay cầm đôi đũa, đang cúi mắt cẩn thận gỡ xương cá trong món cá kho tộ.
Dường như cảm thấy ánh mắt cô đang quan sát, ngẩng đầu qua, lông mi khẽ rung động nhẹ nhàng, khẽ : “Sắp xong .”
Nói xong, động tác tay nhanh hơn nhiều, đợi khi gỡ hết tất cả xương cá, mới dùng đôi đũa từng dùng gắp miếng thịt cá tươi ngon đó khay ăn của cô.
Những phiền não và sự nhạy cảm của cô gái nhỏ trong lòng Bạch Tiên Tiên đột nhiên tan biến hết.
Tiểu thợ hoa thể ý đồ gì chứ.
Tình cảm dành cho cô, thực rõ ràng đến mức thể rõ ràng hơn nữa. Những gì thể cho cô, hết .
Chỉ thiếu một câu mà thôi.
Chỉ còn thiếu một chút thời cơ mà thôi.
Rồi sẽ lúc đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-lao-ep-toi-lam-thien-su/chuong-71-2.html.]
Bạch Tiên Tiên cong mắt với : “Trần Lẫm, ăn xong cơm em dẫn tham quan trường nhé!”
Anh gật đầu.
……
Mỗi góc của khuôn viên trường đại học gần như đều để ký ức của cô. Tòa nhà giảng đường, thư viện, sân thể dục, hành lang, đến mỗi nơi, Bạch Tiên Tiên đều thể hào hứng nhớ những chuyện vui xảy ở đó.
Trần Lẫm từng học đại học, khi nghiệp cấp ba, việc ở phòng lạnh.
Ký ức của về trường học cũng mấy .
Bị bắt nạt khi còn nhỏ, cô lập khi lớn lên, trường học là nơi thứ hai khiến trốn thoát ngoài nhà.
Trường học trong miệng cô thì khác.
Sống động như cô, thú vị như cô, tràn đầy sức sống như cô, cứ cô kể như , dường như ngay cả ký ức của về trường học cũng trở nên sống động và ấm áp hơn.
Bạch Tiên Tiên đột nhiên ghé sát tai : “Trần Lẫm!”
Anh dừng tại chỗ, nghiêng đầu: “Ừm?”
Cô bí ẩn: “Chiều nay trốn , em dẫn một nơi.”
Anh hề nghĩ ngợi: “Được.”
Ánh nắng buổi chiều rải đầy ngọn cây. Bạch Tiên Tiên dẫn đến tiệm văn phòng phẩm , mỗi mua một cây bút và một quyển sổ, mượn hai cuốn sách chuyên ngành từ một cô em khóa nghiệp mà cô từng quen .
Nghĩ một lát, đưa chiếc ba lô đựng pháp khí của cho đeo chéo.
Cô gì Trần Lẫm cũng theo.
Cuối cùng đeo chéo ba lô, ôm sách và sổ ghi chép, cô dẫn đến tòa nhà giảng đường, thu hút vô ánh mắt của học sinh.
Bạch Tiên Tiên bảo yên ở đó, quả nhiên ngoan ngoãn ở đó, mặc cho qua đường quan sát, dù cơ thể cứng nhắc, vẫn nhúc nhích.
Bạch Tiên Tiên cầm điện thoại chạy xa một chút, gọi : “Có thể về phía !”
Anh mới ngượng ngùng ôm sách về phía .
Trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ, vô sinh viên đại học tràn đầy sức sống từng nhóm từng nhóm bước tòa nhà giảng đường chuẩn lên lớp. Anh đeo ba lô ôm sách trong đó, nổi bật hòa hợp với đám đông.
Dường như vốn nên ở đây, sống một cuộc sống bình thường mà rực rỡ.
Bạch Tiên Tiên chụp cảnh một cô gái ngại ngùng nhưng dũng cảm chạy đến bắt chuyện với .
Trước đó ở căng tin cô ở bên cạnh, khác đều nghĩ họ là một cặp. Bây giờ để một , khuôn mặt càng lúc càng sắc nét ánh nắng khó lòng thu hút khác.
Cô chụp cảnh bắt chuyện, nhưng trong lòng hề ghen tuông.
Anh vốn nên sống một cuộc sống bình thường và tươi sáng như .
Trong cuộc sống của nên chỉ cô và cây mọng nước trong văn phòng, nên nếm trải thất tình lục dục, vị chua ngọt đắng cay của thế gian , khi cuộc đời trở nên phong phú và đầy màu sắc, sẽ còn cảm thấy cô đơn nữa.