Sau mới , Lục Linh Kiếm thực chất là kiếm gỗ, sáu vị tổ sư gia ngàn năm dùng cả một khúc gỗ táo sét đ.á.n.h mà chế tạo , từ đời tổ sư gia, Lục Linh Kiếm c.h.é.m lệ quỷ trừ yêu ma trong tay Bạch gia, trải qua ngàn năm, yêu quỷ mà Lục Linh Kiếm c.h.é.m lẽ còn nhiều hơn cơm Bạch Tiên Tiên ăn.
Chứa đựng linh lực của mỗi đời Bạch gia, uy lực thể tưởng tượng .
Bạch Tiên Tiên nhón thử kiếm nhẹ nhàng, nỗi sợ hãi trong lòng tan ít.
Chuẩn xong, lập tức lên đường. Dân làng lái xe ô tô núi, nhưng đoạn đường lên đây chỉ đủ cho chiếc xe ba bánh của Tam Trưởng lão qua, nên mấy đỗ xe ở lưng chừng núi. Xuống đến lưng chừng núi, Bạch Tiên Tiên và ba vị Trưởng lão một xe, những khác xe còn .
Trời tối đen, trong núi tĩnh mịch tiếng động, chỉ tiếng động cơ kinh động đến những động vật nhỏ hoạt động về đêm.
Bạch Tiên Tiên mở hé cửa sổ xe, để khí lùa , Nhị Trưởng lão hỏi: "Phú Quý, mấy hôm nay giúp việc ở nhà họ Trương, cụ thể xảy chuyện gì ?"
Bà lão sẽ vô duyên vô cớ sát khí hóa quỷ, giữa chuyện chắc chắn còn điều gì đó mà họ .
Lý Phú Quý lái xe, kể những chuyện .
Bà Trương mất ở bệnh viện trong huyện mấy hôm , ung thư. Nghe bác sĩ , trong thời gian viện một con trai nào về thăm bà, ngay cả tiền t.h.u.ố.c men cũng trì hoãn hết đến khác.
Bà bốn con trai, nhưng ai là con ruột.
Nghe bà Trương hồi trẻ tái giá về đây, tuổi còn trẻ kế của bốn đứa trẻ, vì bà thể sinh con, nên nuôi dưỡng bốn đứa trẻ như con ruột của .
Bà lúc đó là âm.
Nổi tiếng khắp mười dặm tám làng, kiếm tiền nhờ âm nuôi gia đình, còn chu cấp cho bốn đứa con ăn học.
Thời đó cho cả bốn đứa trẻ học, gia đình bình thường thể nào gánh vác nổi. Sau chồng qua đời, bà cũng bỏ rơi bốn đứa trẻ hề m.á.u mủ ruột thịt với , vẫn nuôi chúng cho đến khi nghiệp đại học.
bốn đứa trẻ , càng lớn càng lạnh nhạt.
Chúng từ nhỏ thích bà, lưng gọi bà là thần bà. Chúng ghét kế , cũng ghét bà thờ thần thắp hương trong nhà, khiến nhà cửa trở nên kỳ quái.
Chúng tin bà thật sự âm, đến tận bây giờ vẫn cho rằng đó chỉ là trò bịp bợm thần thần bí bí của bà.
Lý Phú Quý hai tay nắm chặt vô lăng, dù ở trong xe, vẫn hạ giọng: "Điều quá đáng nhất là gì? Nghe mấy hôm bốn đứa con bất hiếu đó đưa bà lão từ bệnh viện huyện về, bằng cửa nhỏ!"
Bạch Tiên Tiên tò mò: "Cửa nhỏ là gì?"
Nhị Trưởng lão : "Thời xưa chia cửa nhỏ và cửa chính, chính thê (vợ cả) từ cửa chính, tiểu (vợ lẽ) mới từ cửa nhỏ."
Lý Phú Quý liên tục gật đầu: ", đúng, đúng! Các lão thấy quá đáng ? Bà lão vất vả cả đời nuôi chúng lớn, mà, trong lòng chúng bà chỉ là trong nhà! Nghe linh vị của bà lão ở từ đường nhà họ Trương còn chúng đặt linh vị của ruột, lúc đó sẽ xảy chuyện! Người còn hạ táng, mà chúng dám như , xảy chuyện mới là lạ!"
Đại Trưởng lão trầm giọng hỏi: "Người nắp quan tài đập c.h.ế.t là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-lao-ep-toi-lam-thien-su/chuong-5-2.html.]
Lý Phú Quý vỗ đùi: "Chính là đứa con trai cả mới nghiệp đại học!"
Bạch Tiên Tiên nhớ chuyện lê đôi mách ban ngày, con trai cả quan, tiền mừng cưới đựng trong thùng.
Người c.h.ế.t là huyết mạch ruột thịt, thể thấy oán khí của bà lão lớn đến mức nào.
Đại Trưởng lão hỏi: "Bây giờ t.h.i t.h.ể ở ?"
Lý Phú Quý đáp: "Vì đập c.h.ế.t , ai dám động, họ chỉ đưa t.h.i t.h.ể con trai cả đến nhà tang lễ trong huyện, còn bà lão vẫn để ở đó, dùng chỉ đỏ kéo một vòng, bao vây ."
Tam Trưởng lão : "Hỏng bét !"
Lý Phú Quý sợ hãi giật : "Sao ạ?!"
Bạch Tiên Tiên cũng ôm chặt Lục Linh Kiếm.
Nhị Trưởng lão thở dài : "Bà Trương giống thường, bà tự thông âm dương, trong lòng oán khí, bây giờ hại , t.h.i t.h.ể phơi ánh trăng, e rằng sẽ mượn tinh khí ánh trăng ngưng thành thực thể, sẽ khó đối phó hơn lệ quỷ thông thường."
Sau khi c.h.ế.t, đa là một luồng khí. Khí thì chỉ là âm khí, nhiều nhất lưu luyến vài ngày tự đầu thai. Khí thì là sát khí, điều xằng bậy một chút, âm sai bắt về đầu thai.
Bất kể là âm khí sát khí, cũng chỉ là khí mà thôi, hại nhập .
một khi lệ quỷ ngưng hình, thực thể, quỷ gần như yêu, sẽ khó đối phó.
Bạch Tiên Tiên lắp bắp: "Vậy... ạ?"
Nhị Trưởng lão : "Trước tiên cứ đến xem tình hình , thể để bà tiếp tục hại ."
Xe chạy như bay xuống núi.
Đến cửa trấn, Lý Phú Quý lái tiếp: "Các lão , thật sự dám qua, chỉ đưa các ông đến đây thôi!"
Tam Trưởng lão quen thuộc địa hình trong trấn, cằn nhằn: "Từ đây bộ mất hai mươi phút đấy! Cậu lái thêm chút nữa !"
Lý Phú Quý lắc đầu như trống bỏi: "Không dám, dám." Anh liếc Lục Linh Kiếm Bạch Tiên Tiên đang ôm chặt trong lòng: " pháp khí gì để phòng , dám . Xin ba vị lão , tự bộ qua giúp !"
Bạch Tiên Tiên: "…………" Cô : "Cháu lái cho."
Tam Trưởng lão: "Cháu lái xe ?"
Bạch Tiên Tiên nhảy khỏi ghế phụ lái đổi sang ghế lái chính: "Năm ngoái cháu thi bằng lái, còn lái xe bao giờ. ở đây xe, cháu thể tài xế cho các ông!"
Đại Trưởng lão ở hàng ghế hừ một tiếng: "Cháu cũng chỉ tác dụng thôi."
Bạch Tiên Tiên: "QAQ"