27.
Trần Lẫm bao giờ hoảng hốt rõ ràng như lúc .
Bàn tay khách khí bóp nát đầu quỷ sữa nhỏ giờ đây hoảng sợ bấu chặt đường may quần, trông thật vô tội và yếu ớt.
Bạch Tiên Tiên nhảy dựng lên, xắn tay áo hung hăng lao về phía .
Mẹ kiếp! Cô khó khăn lắm mới lấy hết can đảm dấn nguy hiểm, tối qua lo sợ hết hồn lấy hết dũng khí cùng quỷ sữa nhỏ vòng vo, mới giành sự tin tưởng của , giờ một tay bóp nát ???
Ngọn lửa cách mạng cứ thế dập tắt !
Thấy Bạch Tiên Tiên vẻ lao đ.á.n.h với , đồng tử Trần Lẫm căng to vì căng thẳng, theo bản năng liền lùi hai bước.
Bạch Tiên Tiên mắng : “Cậu còn trốn!”
Trần Lẫm lập tức khựng , mặc cho cô lao đến mặt , đầu và mắt cúi xuống bối rối, một bộ dạng mặc cho đ.á.n.h mắng.
Bạch Tiên Tiên tìm quanh một vòng, ú ớ hai tiếng: “Hết , còn một chút hồn nào cả. Quỷ dẫn đường của a!” Cô tức giận ngẩng đầu lườm Trần Lẫm: “Cậu đền !”
Trần Lẫm lúng túng cô.
Bạch Tiên Tiên : “Cậu bỏ khẩu trang xuống !”
Anh lập tức lời đưa tay tháo chiếc khẩu trang luôn đeo xuống.
Bạch Tiên Tiên tức giận một lúc lâu, vỗ vỗ n.g.ự.c như để hạ hỏa: “Được , khuôn mặt của còn tức như nữa, nhưng chuyện vẫn chịu trách nhiệm!”
Trần Lẫm: “…………” Anh mấp máy môi, mãi mới nặn một giọng khẽ: “Sao ?”
Đối mặt với khuôn mặt trai kiểu ngũ quan sắc nét như thế , Bạch Tiên Tiên giận cũng giận nổi: “Trước đó gặp Âm sai, họ với . Hôm qua chuyện với em họ hai câu, thì xác nhận .”
Trần Lẫm ngẩn cô một lúc lâu, như thể mới phản ứng : “Vậy ……”
Bạch Tiên Tiên thở dài: “ là trong Đạo môn mà, bệnh viện thực là mời đến để trấn giữ.” Cô bĩu môi lẩm bẩm: “Họ mà ở đây, chắc chắn sẽ mời .”
Trần Lẫm dùng khuôn mặt trai dễ của lập tức thể hiện cho Bạch Tiên Tiên thấy thế nào là đồng tử động đất.
Sau đó mơ hồ hỏi cô: “Cậu, sợ những thứ ?”
Bạch Tiên Tiên: “…………”
Cậu ăng ten, khó giải thích với đó · GIF
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-lao-ep-toi-lam-thien-su/chuong-27-1.html.]
Cuối cùng hai đều trong văn phòng .
Bạch Tiên Tiên thì cũng tạm , dù Trần Lẫm qua khác với thường, khi tin tức từ chỗ Âm sai Trần Hải Dương đều tiếp nhận khá nhanh.
cô Bạch Tiên Tiên thì thấy xác c.h.ế.t là sợ c.h.ế.t khiếp, mỗi ngày ngoài ngủ thì chỉ ăn cơm là một con cá muối thực sự khiến Trần Lẫm khó mà liên hệ cô với trong Đạo môn.
Quan trọng là cô còn chủ động mang theo một con lệ quỷ bên cạnh.
Thậm chí còn ý đồ moi thông tin từ miệng lệ quỷ nữa ???
Trần Lẫm trong chốc lát thể dùng bộ não đơn giản của để hiểu đường lối tư duy thần kỳ của cô.
Cô rốt cuộc là nhát gan ngốc ?
Bạch Tiên Tiên ôm một cái bánh nhỏ, má phồng lên tức giận mặc cho dùng ánh mắt phức tạp đ.á.n.h giá, cuối cùng : “Được , hãy thành thật với ! Cậu, thuộc môn phái nào?”
Trần Lẫm ngẩn , mãi mới : “ …” Anh khựng , giọng buồn bã cúi xuống: “ chỉ là Sư phụ nhận tử tục gia, học Đạo pháp với ông một thời gian, môn phái gì.”
Bạch Tiên Tiên tò mò hỏi: “Vậy Sư phụ là môn phái nào?”
Trần Lẫm lắc đầu: “Không , Sư phụ . Lúc gặp ông thì ông đang du ngoạn bên ngoài, đó để dạy , ông ở trong một Đạo quán ở quê , cho đến khi qua đời.”
Bạch Tiên Tiên thở hít một : “Vậy chỉ là tình cờ Sư phụ gặp, tình cờ học một Đạo pháp với ông, tình cờ lợi hại như ?”
Trần Lẫm ngẩn một lúc: “Cũng là tình cờ.” Anh đến Sư phụ qua đời nhiều năm, trong mắt cuối cùng cũng ánh sáng ấm áp khác thường, giọng khẽ: “Sư phụ dạy Đạo pháp, là để còn quỷ quái quấy nhiễu.”
Lúc gặp vị Lão Đạo sĩ , mới trung học.
Vì kế ghét bỏ, lúc đó ở trường nội trú, cuối tuần nghỉ cũng dám về nhà, hầu hết thời gian đều ở trường. Nếu trường đóng ký túc xá, sẽ đến chùa hoặc Đạo quán ngủ tạm.
Sư và Đạo sĩ đều hiền lành, thấy là một thiếu niên nhỏ, còn mua cơm cho ăn.
Anh cũng vì thể ăn chực ngủ nhờ mà đến đó, mà là ở trong chùa hoặc Đạo quán, sẽ thấy những thứ dơ bẩn đáng sợ .
Từ lúc ban đầu tò mò, đến sợ hãi, đến bây giờ quen thuộc, việc thể thấy quỷ định rằng thể trở thành một bình thường.
Anh từ một đứa trẻ ngây thơ cầu cứu lớn trưởng thành thành một thiếu niên học cách âm thầm chịu đựng thứ.
Hôm đó tan học một con oan hồn quấn lấy ở bên bờ ao trong trường, ôm cặp sách chạy như bay về phía Đạo quán, chính đường đến Đạo quán gặp vị Lão Đạo sĩ mặc áo dài màu xanh .
Lão Đạo sĩ từ bi giống như ông nội qua đời của , vác một túi vải, giày vải, giơ tay lên một cái là một lá linh phù thu phục con oan hồn .
Nhìn thiếu niên nhỏ thở hổn hển, ông xuống xoa đầu ướt đẫm mồ hôi của , : “Trong quẻ khi c.h.ế.t đời còn một đoạn tử duyên, chẳng lẽ ứng con ?”