25.
Trong Đạo Môn khái niệm Thiên Sát Cô Tinh, cùng lắm chỉ là mệnh cách xung khắc mà thôi.
Nếu tối qua Bạch Tiên Tiên còn mười phần trăm d.a.o động, thì bây giờ Trần Hải Dương xong, cô thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng Trần Lẫm chính là bé trong miệng Bạch Vô Thường.
Những điều kỳ lạ đây ở dường như đột nhiên đều thể giải thích .
Thì là thế .
Thì từ nhỏ thể thấy ma quỷ .
Trước đây khi Bạch Tiên Tiên giải quyết chuyện rảnh rỗi còn chế giễu, đời gì nhiều Thiên Nhãn Âm Dương bẩm sinh đến , thấy ma từ nhỏ thì t.h.ả.m đến mức nào, chắc sợ đến mức tâm thần chứ?
Trần Lẫm thì sợ đến mức tâm thần, chỉ tự giấu , trở thành một mắc chứng sợ xã hội thể giao tiếp với khác.
Bạch Tiên Tiên gần như thể tưởng tượng cảnh một đứa trẻ nhỏ bé thế giới khác trong mắt khác, cố gắng cầu cứu lớn, nhưng tất cả né tránh.
Chắc chắn trải qua nhiều , mới dần dần khép miệng, còn chịu nữa.
Có thể trong mắt bây giờ, ma quỷ dễ gần hơn con chăng.
Trần Hải Dương đang huyên thuyên cô một câu cho ngượng ngùng nên lời nữa, Bạch Tiên Tiên cũng ý định tiếp tục hỏi thăm chuyện riêng tư, xuống chơi điện thoại.
Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân nhẹ và chậm, Trần Lẫm tay xách một túi đựng xẻng nhỏ và phân bón hoa về, thấy Trần Hải Dương bên trong, bóng dáng khựng ở cửa.
Bạch Tiên Tiên thẳng dậy vẫy tay với : “Cậu về ? Em họ đến tìm .”
Khóe mắt Trần Lẫm chếch, sang chút cảm xúc nào.
Trần Hải Dương vỗ vỗ m.ô.n.g dậy từ sofa, hời hợt gọi : “Anh, bố bảo em là ở đây.”
Trần Lẫm cụp mắt, hỏi khẽ: “Chuyện gì?”
Trần Hải Dương : “Bố chuyện gì thể tìm giúp đỡ mà, , của một cô bạn học của em ốm, đăng ký khám với một chuyên gia ở bệnh viện nhưng đăng ký , giúp em đăng ký một chút.”
Anh giọng điệu hiển nhiên như thế, khiến Bạch Tiên Tiên vui mấy .
Giọng Trần Lẫm lạnh lùng: “Không đăng ký .”
Trần Hải Dương tức giận: “Sao đăng ký chứ? Anh ở đây lâu như , giúp đăng ký một cái gì mà khó chứ? Em hứa với cô bạn đó mà!”
Trần Lẫm để ý đến , xách túi nhựa đến chỗ hàng cây mọng nước ở góc tường, xuống đó lấy cái xẻng nhỏ mới mua trong túi xới đất cho cây mọng nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-lao-ep-toi-lam-thien-su/chuong-25-1.html.]
Trần Hải Dương theo sát hai ba bước: “Bố với , chăm sóc em nhiều hơn! Sao ngay cả chuyện nhỏ thế cũng đồng ý!”
Trần Lẫm vẫn gì, chăm chú xới đất cho cây mọng nước, xới xong đất rắc một chút phân bón hoa .
Bạch Tiên Tiên nhịn lên tiếng: “Cái gì mà chuyện nhỏ? Cậu cũng của chuyên gia khó đăng ký, chúng chỉ là vận chuyển xác c.h.ế.t, thật sự nghĩ bệnh viện là do chúng mở ?”
Anh trai để ý, chị gái xinh mắng, Trần Hải Dương mặt đỏ bừng vì tức giận, tức tối : “Không giúp thì thôi! Bố còn bảo em lễ tết đến ở với nhiều hơn, em thấy cũng chẳng cần!”
Nói xong xoay giận dữ bước .
Trần Lẫm giống như thấy nổi giận, vẫn vội vã xới đất, xới xong chậu xới chậu khác, cho đến khi rắc phân bón hoa cho tất cả cây mọng nước, mới cuối cùng thẳng dậy.
Bạch Tiên Tiên hai cái: “Thực cần phiền phức thế , cây mọng nước dễ nuôi mà.”
Trần Lẫm khẽ: “ sợ hai hôm tưới quá nhiều nước .”
Nên là nghĩ cách để cứu chữa ?
Bạch Tiên Tiên phì : “Cậu biến từ chú ong chăm chỉ thành thợ vườn nhỏ !”
Trần Lẫm ngước mắt lên, mơ hồ cô.
Bạch Tiên Tiên cảm thấy dáng vẻ của thật ngoan.
Nếu Thiên Nhãn Âm Dương bẩm sinh, vì thấy ma từ nhỏ mà hình thành tính cách như thế , nhất định thể sống vui vẻ hơn chăng. Có thể sẽ là hình mẫu lý tưởng thời học sinh cấp ba của nhiều cô gái, là sinh viên ưu tú lên còn chói hơn ánh nắng khuôn viên đại học.
Dù nữa, ít nhất cũng là một vận chuyển xác c.h.ế.t ở nhà xác bệnh viện mà ngay cả khẩu trang cũng dám tháo xuống.
Trong lòng Bạch Tiên Tiên đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó chịu dày đặc.
Trần Lẫm nhạy bén nhận thấy sự đổi trong tâm trạng của cô, vẻ mặt vốn hờ hững hiện lên vài phần hoang mang, do dự bước lên hai bước dừng , như mà hỏi: “Cậu, ?”
Anh từng với cô về những chuyện qua, cô cũng chủ động vạch trần.
Bạch Tiên Tiên bĩu môi: “Đói .”
Trần Lẫm đồng hồ tường, còn một tiếng nữa nhà ăn mới mở, hỏi khẽ: “Muốn ăn gì, mua.”
Bạch Tiên Tiên hít hà: “Sáng đến thấy ở cổng bệnh viện bán bánh mè tròn.”
Trần Lẫm : “Được.”