Trưởng lão ép tôi làm Thiên sư - Chương 22 (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:57:01
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà ăn bệnh viện cũng mở buổi tối.

Chỉ là bữa tối phong phú như bữa trưa, hầu hết là mì hoặc phở, nhưng hương vị vẫn tuyệt. Bạch Tiên Tiên ở văn phòng đến giờ ăn tối, trang nhận đơn mới một trăm , vẫn đơn hàng nào đến, thất vọng ôm bát nhà ăn lấy cơm.

Bữa tối là mì bò kho tàu, kèm một quả trứng kho và một ly Coca lạnh, ăn xong mới thấy tâm trạng hơn.

Làm việc ở bệnh viện lâu, cô xinh , tính cách , các đồng nghiệp khác vui vẻ chào cô: “Tiên Tiên, hôm nay đến lượt trực đêm ? Có sợ ? Có cần chúng đến ở cùng ?”

Bạch Tiên Tiên hút mì vẫy tay: “ chỉ ăn nhờ nhà ăn thôi, ăn xong là tan .”

Ăn xong, bầu trời chỉ còn một chút màu đỏ, ánh sáng tối . Không còn nhiệt độ cao của ban ngày, gió tối thổi qua cây hòe trong bệnh viện, mang theo mùi hương hoa hòe.

Bạch Tiên Tiên rửa sạch hộp cơm của , ngân nga hát về văn phòng, phía đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn bịch. Cách một công viên và bãi đỗ xe máy, cô thấy gì cả, cũng để ý, vài bước, thấy tiếng la hét hoảng loạn xung quanh: “Có nhảy lầu!!!”

Công viên ngay khu nội trú.

Khi Bạch Tiên Tiên tăng tốc bước tới, cổng khu nội trú tụ tập nhiều . Nhìn qua kẽ hở, thấy một vũng m.á.u lớn chảy ngoài.

Chẳng mấy chốc bác sĩ đẩy giường bệnh di động chạy đến, hô to với đám đông đang xem: “Tránh tránh ! Đứng xa một chút!”

Đám đông mới tản , Bạch Tiên Tiên ở cuối cùng, thấy mặt đất một phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i bụng nhô cao. Vẫn mặc đồng phục bệnh nhân của Bệnh viện thành phố, cơ thể đang sấp là máu, đầu nghiêng một góc kỳ lạ.

Bạch Tiên Tiên nhắm mắt , suýt chút nữa thở nổi.

Vài bác sĩ đặt phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i nhảy lầu lên giường bệnh di động, Bạch Tiên Tiên thấy giọng họ lo lắng: “Thai phụ còn nhịp tim, thời gian tử vong là bảy giờ mười ba phút tối, mau đưa đến phòng cấp cứu, xem đứa bé trong bụng còn cứu !”

Đám đông xem bàn tán xôn xao.

Lần đầu tiên Bạch Tiên Tiên thấy nhảy lầu, cái c.h.ế.t đáng sợ như , khuôn mặt trắng bệch, nghĩ đến lời bác sĩ , vội vàng ôm hộp cơm chạy về phòng nghỉ, đặt xong thì đẩy giường chở xác chạy đến phòng cấp cứu.

Làm việc ở nhà xác lâu như , mặc dù Trần Lẫm cho cô gì, nhưng cô cũng theo Trần Lẫm nhận vài xác , còn sợ như lúc đầu.

Hơn nữa cô cứ vài ngày mở thiên nhãn một , bệnh viện vẫn sạch sẽ như , vô hình chung khiến cô an tâm hơn nhiều.

Bình thường việc đều do Trần Lẫm , cô thể gặp một chuyện là trông cậy .

Khi Bạch Tiên Tiên hớt hải đẩy giường chở xác đến phòng cấp cứu, bác sĩ cấp cứu bước . Thấy Bạch Tiên Tiên, : “Không cần , c.h.ế.t nhà đưa đến nhà tang lễ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-lao-ep-toi-lam-thien-su/chuong-22-2.html.]

Bạch Tiên Tiên nghẹn : “Đứa bé cứu sống ?”

Bác sĩ thở dài lắc đầu.

Phía một y tá , cảm thán: “Nhảy từ tầng mười ba xuống, là bụng tiếp đất, đứa bé cũng rơi rớt hình dạng gì, ôi, thật là nghiệp chướng, sắp sinh , đứa bé sắp chào đời , nghĩ quẩn thế …”

Một bác sĩ khác : “Nghe chồng cô là trầm cảm sinh. Nhảy lầu ở bệnh viện chúng , cũng bệnh viện chúng chịu trách nhiệm , lãnh đạo bận rộn .”

Nhảy lầu mặt , chỉ một lát thôi, cả bệnh viện truyền khắp nơi, bên cạnh một bệnh nhân tám chuyện xáp một câu: “Nghe khi cô nhảy, hai vợ chồng cô cãi trong phòng bệnh, bệnh nhân phòng bên cũng thấy.”

Các bác sĩ , đều lắc đầu thở dài.

Bạch Tiên Tiên phòng cấp cứu một cái, xác t.h.a.i p.h.ụ đưa , ở đây còn gì. Đợi các bác sĩ đều rời , cô thấy ai xung quanh, lén kết ấn mở thiên nhãn.

Người tự sát vốn mang theo oán khí, mà oán khí của t.h.a.i p.h.ụ càng nặng, đây là một xác hai mạng, khi Bạch Tiên Tiên mở thiên nhãn tay cũng run, luôn cảm thấy mở mắt sẽ thấy linh hồn đầy máu.

mở xong tìm một vòng, cũng thấy gì.

Chỉ một tia oán khí dường như còn sót trong khí, đợi cô tìm kỹ, biến mất.

Bệnh viện vẫn giữ sự sạch sẽ của nó, Bạch Tiên Tiên đẩy giường chở xác về, chỉ là bây giờ trong đầu cô là cảnh tượng nãy thấy, suy sụp.

Đọc thầm vài Thanh Tâm Chú và Kim Quang Thần Chú, trời tối đen bên ngoài, kìm nén ý gọi điện cho Trần Lẫm, cố gắng tụng kinh để chuyển hướng sự chú ý.

Vừa tụng đến khai kinh kệ của Cứu Khổ Diệu Kinh, Trần Lẫm về.

Bạch Tiên Tiên bật dậy khỏi ghế, giọng cũng là sợ hãi uất ức: “Trần Lẫm! Vừa nãy nhảy lầu——”

Anh về, hình như còn khiến cô an tâm hơn cả kinh văn.

Trần Lẫm khựng , nhanh chóng bước đến bên cô.

Bạch Tiên Tiên đột nhiên gần giật , nhưng thấy cô hai cái, cả thư giãn, hỏi khẽ: “Xác ?”

Bạch Tiên Tiên : “Bị nhà đưa đến nhà tang lễ .” Cô uất ức: “Cậu thấy , đáng sợ lắm, nhảy từ tầng mười ba xuống, là một t.h.a.i p.h.ụ sắp sinh, thật sự quá đáng thương.”

Cô rụt cổ, thở dài, rõ ràng hù sợ nhẹ, thương xót cho khác ngớt.

Trần Lẫm cao hơn cô một cái đầu, cụp mắt cô lải nhải một lúc, ngón tay giấu trong ống tay áo do dự cử động, chậm rãi, chậm rãi giơ lên, như lấy hết can đảm, vỗ nhẹ lên vai cô, khẽ: “Đừng sợ.”

Loading...