Trưởng lão ép tôi làm Thiên sư - Chương 10 (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-25 09:46:49
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại Trưởng lão tức giận : “Cái gì mà lấy lui tiến?! Đó là thật lòng thật ý suy nghĩ cho Tiểu Tiên! Không dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p nó điều nó !”
Tam Trưởng lão tặc lưỡi hai tiếng: “Vậy lúc nó mở Thiên Nhãn tìm , cứ trốn ? Chẳng là sợ lung lay quyết tâm của nó ? Gừng, càng già càng cay!”
Đại Trưởng lão bộ đ.á.n.h ông, mặc dù rõ đ.á.n.h trúng, Tam Trưởng lão vẫn vội vàng né sang một bên.
Nhị Trưởng lão lắc đầu , khẽ thở dài: “Đại ca, ngày mai là cúng thất của , qua ngày mai, Âm Ty nhận lệnh . Trước khi , hãy gặp Tiên Tiên một .”
Đại Trưởng lão bất mãn : “Nó thấy nữa, lười gặp!”
Nói , nhưng thần sắc chút buồn bã, khẽ : “Ta , Bạch gia và Tiên Tiên, giao cho hai .”
Hai vị Trưởng lão khỏi cảm động.
Đại Trưởng lão : “ mà, thể Tiên Tiên tiếp nhận truyền thừa Bạch gia, cũng mặt mũi đến Âm Ty gặp liệt tổ liệt tông !”
Tam Trưởng lão trầm ngâm: “Với công đức Đại ca lúc sinh thời, đến Âm Ty ít nhất cũng lãnh chức Địa Tiên chứ? Nói chừng còn cơ hội gặp .”
Ba đang trò chuyện, phía đột nhiên bùng lên một tiếng thét chói tai của Bạch Tiên Tiên.
Ba vội vàng tới, chỉ thấy là một con thỏ rừng từ chạy , Bạch Tiên Tiên nhảy dựng lên tại chỗ la ơi.
Đại Trưởng lão cảm thấy sắp tức c.h.ế.t nữa: “Cái gan ! Bảo yên tâm ! Con tinh quái hôm đó đuổi ở cổng viện chỉ là trông xí một chút, còn thành hình giáo hóa, mà cũng nó thét!”
Tam Trưởng lão đau đầu : “Còn cách nào nữa, cứ rèn luyện thôi, sẽ ngày gan nó lớn lên.”
Bạch Tiên Tiên, đang thỏ rừng hù cho , hề ba vị Trưởng lão đang canh chừng cô ở phía xa.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng thanh khiết chiếu lên những ngôi mộ cô tịch, trong rừng núi trống trải yên tĩnh chỉ tiếng gió, bất kỳ chút động tĩnh nào đột ngột phát cũng đủ cô đổ mồ hôi lạnh khắp .
Bạch Tiên Tiên nhanh chóng dọn dẹp khu cắm trại, rải t.h.u.ố.c chống côn trùng xung quanh một vòng, đó nhanh nhẹn chui lều kéo khoá, cuộn tròn trong túi ngủ chịu mở mắt.
Cắm trại thì cắm trại thôi! Ngủ ngủ! Ngủ dậy là xuống núi!
dùng ngón chân nghĩ cũng cô ngủ .
Không chỉ ngủ , thính giác và xúc giác còn trở nên nhạy bén hơn bình thường, dường như cô thể cả gió thổi theo hướng nào.
Không ngôi mộ nào vang lên tiếng dế kêu, tan biến trong tiếng xào xạc của cỏ dại gió thổi.
Bạch Tiên Tiên toát mồ hôi , kết hợp với cảnh tượng âm u tự động tưởng tượng trong đầu, cô cảm thấy cả sắp nổ tung đến nơi.
Trùm trong túi ngủ nửa tiếng, cuối cùng chịu nổi, c.ắ.n răng nắm tay bò dậy, dứt khoát nhắm mắt thiền. Những kinh văn chú ngữ xem mấy ngày nay như những con nòng nọc bơi lội trong đầu cô.
Bạch Tiên Tiên bắt đầu tụng kinh.
Tụng xong 《Đạo Đức Kinh》 tụng 《Nam Hoa Kinh》, tụng xong Bát Đại Thần Chú tụng Thiên Sư Thần Chú. Dù là kinh văn công khóa sáng kinh văn công khóa tối gì nữa, lúc thứ gì cô sợ hãi thì đó là kinh văn !
Trong khi đó, ở xung quanh cô, những cô hồn dã quỷ hình dáng mờ nhạt phiêu đãng sắp sợ đến phát điên .
Cứu mạng!
Cái cầm một thanh kiếm trừ tà một cái là chấn mù mắt chúng nó đáng sợ lắm , cô còn bắt đầu tụng kinh nữa! Chú sát quỷ hàng ma cũng tuôn !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-lao-ep-toi-lam-thien-su/chuong-10-2.html.]
Cô đây là cho chúng nó đường sống mà!
Chạy mau chạy mau, chỗ thể ở nữa!
Sau một trận gió lạnh, xung quanh càng tĩnh lặng một cách quỷ dị.
Bạch Tiên Tiên tụng xong tất cả kinh văn xem mấy ngày nay, dây thần kinh căng thẳng suốt cả đêm cuối cùng cũng dịu đôi chút. Sau khi căng thẳng tột độ thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Cô ngáp một cái, ôm Lục Linh Kiếm cuộn túi ngủ.
Mây đen che khuất ánh trăng, gió đêm thổi tan.
Không qua bao lâu, Bạch Tiên Tiên đang ngủ mơ màng đột nhiên thấy trong gió truyền đến từng tràng tiếng hét chói tai và tiếng .
Trong đêm tối thăm thẳm , giống như tiếng quỷ sói tru, khiến khiếp sợ.
Bạch Tiên Tiên bật dậy một cách hoảng hốt, mắt tròn xoe hơn cả chuông đồng trong bóng tối, hai tay nắm chặt chuôi Lục Linh Kiếm, chĩa về phía cửa lều sẵn sàng c.h.é.m tới bất cứ lúc nào.
Âm thanh đó ngắt quãng, lúc lúc , như thể bay tới từ nơi xa, thể tìm thấy rõ ràng.
Ngay cả ba vị Trưởng lão phía đống rơm cũng thấy.
Nhị Trưởng lão kỹ một lát: “Nghe như đang kêu, núi còn ngoài ?”
Tam Trưởng lão xì một tiếng: “Không nên chứ?” Ông bộ bò dậy: “Qua đó xem .”
Đại Trưởng lão phiêu đãng trong trung giơ tay ngăn hành động của ông, hất cằm về phía một chút: “Không cần, Tiểu Tiên dậy .”
Hai về phía .
Quả nhiên, ánh trăng thanh u, Bạch Tiên Tiên từng bước chầm chậm bò khỏi lều, hai tay nắm Lục Linh Kiếm chắn , căng thẳng đến mức nuốt nước bọt liên tục.
Cô cũng âm thanh giống tiếng ma, mà giống như tiếng kêu t.h.ả.m thiết do con phát trong sự sợ hãi tột độ.
Khụ, dù thì cô cũng khá hiểu rõ về tiếng kêu t.h.ả.m thiết …
Tuy sợ, nhưng thấy thì tự nhiên thể yên bỏ mặc . Cô dù gì cũng Lục Linh Kiếm mà, nếu núi còn khác, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Bạch Tiên Tiên một lúc, xác định phương hướng của âm thanh, một tay cầm Lục Linh Kiếm, tay móc Bích Tà Phù mà Nhị Trưởng lão lén nhét cho cô khi núi, bước nhanh qua đó.
Đi bộ hơn mười phút đường núi gồ ghề, tiếng la hét cuối cùng cũng rõ ràng hơn.
Bạch Tiên Tiên sườn núi xuống, núi là một hõm đất, rải rác vài chiếc lều ngã nghiêng, lửa trại ở giữa tắt, bảy tám đang run rẩy ôm co ro bên đống lửa, tiếng hét chói tai chính là do họ phát .
Âm thanh đó theo gió núi bay đến tai Bạch Tiên Tiên lúc khản đặc, chỉ còn tiếng sợ hãi đứt quãng truyền .
Bạch Tiên Tiên đột nhiên nhớ đến lời Tam Trưởng lão hôm nay gặp một nhóm thanh niên mua lều cắm trại ở huyện.
Cô gì lúc đó nhỉ?
Thanh niên bình thường mới cắm trại ở bãi tha ma!
Bạch Tiên Tiên những ngôi mộ lớn nhỏ mọc lên xung quanh sườn núi hõm đất, cảm thấy thanh niên thời nay lẽ thật sự chút bình thường.