Trưởng Công Chúa - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-26 05:41:57
Lượt xem: 118
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cánh chưa đủ cứng, đã muốn bay khỏi tay hắn. Hắn còn dùng được — cớ gì không tiếp tục lợi dụng?
Hắn như tuyên án.
Nhưng lúc này, nàng trái lại lại bình tĩnh, nhếch môi cười:
“Ta hèn mọn, sao sánh nổi với ngài. Thủ phụ đại nhân, hôm nay là ngày đại hỷ của ngài. Giết ta ở đây, chẳng phải quá xui xẻo? Ta vẫn ở ngay dưới mắt ngài, chạy đâu được, phải không?”
Kỳ Lâm Uyên cười trầm thấp, không đáp.
Hắn cúi đầu, tháo từng khuy áo nơi n.g.ự.c nàng, thong thả, dịu dàng.
Dưới lớp xiêm y, là đôi đồi tuyết ngà, khiến hắn mãn nguyện.
Bàn tay hắn phủ lên, nóng hổi, như muốn tan chảy cả tuyết đọng trên đỉnh.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Nàng nhờ ánh trăng, nhìn rõ dục vọng nơi gương mặt hắn.
Thủ phụ đại nhân, điên rồi.
Hắn điên thật rồi. Bàn đàn đỏ rực quyến rũ, xiêm y tím sẫm nửa che nửa hở, nâng lấy thân thể trần trụi của nàng.
Nàng khoác cả ánh trăng, khiến người mê mẩn hơn cả rượu mạnh.
Hắn biết hết. Biết nàng muốn cưới An Hòa Túc, vì An Hòa Túc giữ nửa mảnh ngọc quyết còn lại.
Tây Lăng có hai đạo quân, mỗi đạo chỉ nghe mệnh một nửa ngọc quyết.
Kỳ Lâm Uyên nắm giữ nửa đầu – chỉ huy Kỳ Lân quân.
An Hòa Túc có nửa sau – có thể điều động Long Tường quân.
Nhưng An Hòa Túc chẳng hay biết gì, chỉ biết nửa ngọc đó là sính lễ cho thê tử tương lai.
Kỳ Lâm Uyên thì thào:
“Thẩm Gia Ý, nàng muốn ngọc quyết, ta cũng có. Sao không tới lấy từ ta?”
Hắn đột ngột xâm nhập vào thân thể nàng, không hề báo trước.
Móng tay nàng bấu sâu vào cánh tay hắn.
Trong cái lầu cũ nát ấy, chỉ có mùi ẩm mục, ánh sáng lờ mờ. Nàng nằm dưới thân hắn, chịu đựng từng lượt đòi hỏi.
Dã hợp.
Vĩnh viễn chẳng có đêm hoa chúc.
Nàng cười khẩy:
“Thủ phụ đại nhân, ta đâu tới mức phải hạ mình như vậy.”
Nói đoạn, nụ cười cũng dần ảm đạm:
“Nhưng hình như... ta vẫn luôn làm những chuyện như thế.”
Tiếng nàng nhỏ dần.
Trong phòng chỉ còn tiếng chiếc bàn gỗ kẽo kẹt.
Bỗng, có người dẫm lên bậc thang gỗ, một ngọn đèn le lói soi rọi cửa phòng.
“Ai ở trong đó?”
Là hạ nhân đi tuần.
Trưởng công chúa mỉm cười không thành tiếng. Nàng nhìn Kỳ Lâm Uyên, ánh mắt điên cuồng – nàng vốn dĩ chẳng sợ gì. Kẻ đi chân đất chẳng sợ kẻ đi giày.
Nàng cố tình uốn eo, khiến Kỳ Lâm Uyên phát cuồng, bất kể ngoài cửa có đèn, có người. Hắn bóp chặt eo nàng, cuồng phong vũ bão.
Trận đối đầu thầm lặng, rốt cuộc cũng có hồi kết.
Người ngoài cửa lắc lắc cánh cửa, mở không ra, bèn lục tìm một chuỗi chìa khóa, va vào nhau phát tiếng leng keng.
Trong gió đêm, nghe mà gai cả tai.
Đúng lúc ấy, không biết từ đâu xông tới một con mèo, nhảy phốc lên người hạ nhân, rống lên một tiếng khàn khàn:
“Quỷ quái! Con mèo ma c.h.ế.t tiệt, muốn hù c.h.ế.t người à?”
Người kia xách đèn, kéo dép loẹt quẹt, xuống lầu đi mất.
Trưởng công chúa đẩy Kỳ Lâm Uyên ra, từ từ chỉnh lại mái tóc rối. Nàng liếc hắn — áo cưới đỏ rực của hắn đã bị vò nhàu.
Nàng cười hỏi:
“Thủ phụ đại nhân, về rồi sẽ ăn nói sao với tân nương?”
Kỳ Lâm Uyên chỉ nhìn nàng, không đáp.
Nàng bị hắn nhìn mà rợn người, liền vội mặc y phục, đi mở cửa.
Tiếng hắn cất lên sau lưng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-4.html.]
“Thẩm Gia Ý, làm người tình của ta hai năm. Không được gả, không được ngủ với ai khác. Hai năm sau, ta giao ngọc quyết cho nàng.”
Nàng quay đầu nhìn hắn:
“Lời ấy, thật không?”
Hắn gật đầu.
Nàng cụp mắt, suy nghĩ một lát, môi chậm rãi hé ra nụ cười — mềm mịn mà trí mạng, như đóa Mạn Châu Sa Hoa trên trán nàng.
“Được.”
Kỳ Lâm Uyên... mong rằng ngươi đừng hối hận.
Kỳ Lâm Uyên rời khỏi tiểu lâu, Trưởng công chúa cũng rời Kỳ phủ.
Nàng một mình đến, một mình đi.
Ánh trăng âm u lạnh lẽo, cành leo dại u ám rậm rạp.
Dưới vách đá hiểm trở, bất ngờ có một mụ đàn bà điên lao ra, tay cầm đoản đao, ánh mắt lạnh lẽo, toan g.i.ế.c nàng.
Lưỡi d.a.o sượt qua gương mặt trắng như tuyết của nàng.
Thanh âm của Trưởng công chúa nhẹ như sương sớm dưới ánh trăng:
“Sống cho tốt... chẳng phải tốt hơn sao? Hử?”
Âm cuối ấy, dịu dàng đến mức khiến người ta rúng động.
Nàng bóp lấy cổ tay của người đàn bà điên, nhẹ xoay một cái, cánh tay của mụ rũ xuống như rối gỗ, bị nàng nhấc bổng lên.
Thế nhưng mụ điên vẫn mù mờ, miệng không ngừng rít gào:
“Thẩm Gia Ý, con tiện nhân độc ác, ta phải g.i.ế.c ngươi, báo thù cho nhi tử ta!”
Trưởng công chúa liếc nhìn, ồ — thì ra là Tào phu nhân, một phụ nhân mặt trắng ngoài ngũ tuần, y phục lụa là, vàng ngọc đầy người, dung nhan vẫn còn bảo dưỡng tốt, chỉ tiếc — quá ngu xuẩn. Mẫu thân của tân nương Kỳ Lâm Uyên, lại là cái dạng này ư?
Muốn g.i.ế.c nàng? Không sai người đến, không nhờ trượng phu hay con rể, đến thích khách cũng không thuê, chỉ cầm một con d.a.o mà xông lên như kẻ điên — thật không coi Trưởng công chúa ra gì rồi.
Kỳ Lâm Uyên, nàng không g.i.ế.c nổi. Nhưng nhạc mẫu hắn — chẳng lẽ nàng cũng g.i.ế.c không nổi?
Ồ... đã lâu lắm rồi, nàng chưa từng đích thân ra tay g.i.ế.c ai. Có vẻ vì thế mà thiên hạ quên mất — nàng, vẫn thích g.i.ế.c người.
Nàng chậm rãi vuốt lên cổ của Tào phu nhân, móng tay sơn tím như muốn bóp nát sợi gân cổ mỏng manh kia.
Tay Trưởng công chúa lạnh như băng, chạm vào da thịt người ta, chẳng khác gì lệ quỷ bò lên từ nước sâu, bóp chặt hồn phách mà đòi mạng.
Đến lúc này, Tào phu nhân mới bừng tỉnh, trừng mắt như sắp nứt ra, không dám tin nổi.
Trưởng công chúa... dám thật sao?
Nhưng rồi bà lại nhớ ra — Trưởng công chúa từng cầm d.a.o phay, một nhát bổ c.h.ế.t nhi tử bà.
Thì ra, nàng dám thật.
Bà ta cho rằng mình sẽ chết.
Bà c.h.ế.t lặng, mờ mịt nói:
“Nhi tử... nương vô dụng...”
Hai hàng lệ tuôn trào.
Trưởng công chúa thoáng sững người, rồi cụp mắt, khẽ cười. Một kẻ khốn nạn như Tào Tứ, lại có một người mẫu thân, ngốc nghếch đến mức đem mạng ra báo thù thay con.
Nàng xách bà ta lên cao, rồi bất chợt ném ra ngoài như ném một món đồ bỏ đi.
Tào phu nhân còn giữ được nửa cái mạng, ngất xỉu tại chỗ.
Nàng đã nương tay.
Có lẽ — chỉ có qua nương của người khác, nàng mới hiểu được thứ gọi là “tình mẫu tử”.
Trưởng công chúa dùng khăn tay lau qua bàn tay mình, nét mặt lạnh nhạt, rời khỏi Kỳ phủ.
Trạng nguyên An Hòa Túc chẳng biết đang đợi ai, đứng cạnh con sư tử đá ngoài phủ, tay xách một cái bọc nhỏ, buồn chán đá mấy viên đá con dưới chân.
Ánh trăng thật bất công, rơi trên người nàng thì tối tăm, lạnh lẽo; rơi trên người trạng nguyên thì sáng sủa, ấm áp.
Trưởng công chúa chẳng còn lòng dạ nào để đùa giỡn nữa, cứ thế đi thẳng.
Có người gọi phía sau:
“Trưởng công chúa...”
Tựa hồ xưa nay chưa từng có ai gọi nàng như thế — cái xưng hô “Trưởng công chúa” ấy, chỉ đi kèm với sợ hãi, nịnh nọt, uy hiếp, hoặc khinh bỉ.
Chỉ có vị trạng nguyên mới nhập triều này, chẳng biết gì, gọi nàng như một cô nương bình thường — trong giọng nói mang theo dịu dàng và trân trọng.
Trưởng công chúa khựng lại, quay đầu, đôi mắt sáng rực giờ nặng trĩu vì mệt mỏi:
“An Trạng Nguyên, tìm ta ư?”