Trưởng Công Chúa - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-06-26 14:06:20
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện (1 - tiếp theo)
Hắn rõ ràng đã hồi thư đáp ứng, thậm chí còn hẹn ngày giờ cụ thể.
Hoàng hậu liệu trăm mưu ngàn kế, lại không ngờ Lâm Uyên thắng trận sớm đến vậy.
Nhưng bà may mắn, vì lúc ấy, mẫu thân của Lâm Uyên lâm bệnh nguy kịch.
Hắn bị giữ lại, không thể đến đúng hẹn.
Thẩm Gia Ý đã chờ hắn rất lâu, chờ đến tuyệt vọng.
Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ: Lâm Uyên là người của thế gia Kỳ gia, không phải là chốn để nàng nương dựa.
Tình yêu của nàng dành cho Lâm Uyên, từ sau La Sát thành, đã triệt để tiêu tán.
Nàng không thể yêu hắn thêm nữa.
Nàng đã tự tay đ.â.m hắn một đao — nhưng hắn không chết, vẫn sống sót trở về.
------------------------------
Nàng đã quá tuyệt vọng với thế gian này, bắt đầu sống buông thả, không còn giữ lễ nghi ràng buộc.
Sau khi bình phục, Lâm Uyên tìm đến nàng.
Lúc đó, nàng đang nghỉ ngơi trong một gian phòng nhỏ nơi vườn kịch.
Hắn yếu ớt nắm lấy cổ tay nàng, sắc mặt trắng bệch như giấy, khẽ nói:
“Ta muốn cưới nàng.”
Nàng mỉm cười nhạt, đưa tay ôm lấy tay hắn, động tác thân mật như thể tha thứ.
Hắn tưởng nàng đã mềm lòng.
Nhưng nàng lại khẽ khàng, ghé tai thì thầm:
“Kỳ Lâm Uyên, chàng không xứng làm phò mã của ta. Ta, đã không còn yêu chàng nữa.”
-------------------------
Nếu chưa từng có kỳ vọng, thì nỗi tuyệt vọng cũng chẳng tàn nhẫn đến thế.
Tại La Sát thành, bị nhốt nơi ngục đá ẩm ướt tối tăm, nàng đã từng mơ không biết bao nhiêu lần rằng hắn đến cứu nàng.
Nhưng, tất cả chỉ là mộng tưởng.
Hắn đến trễ một ngày, không sao.
Nhưng hắn lại đến trễ quá nhiều ngày.
Không thể tha thứ.
Chỉ một câu nói của nàng, đã khiến sắc mặt hắn tàn tạ, như cành cây khô héo trong thu úa.
Nhưng hắn không chấp nhận điều ấy. Hắn dốc hết sức ôm chầm lấy nàng, vùi mặt nơi hõm cổ nàng, nghẹn ngào van xin:
“Gia Ý, đừng nói lời tổn thương ấy nữa được không? Là ta có lỗi với nàng. Nàng muốn đánh, muốn mắng, hay lại đ.â.m ta một lần nữa, ta đều chịu. Chỉ cần nàng đừng nói... những lời như thế...”
-----------------
Làm sao nàng có thể... nói không yêu là không yêu nữa được chứ?
Rõ ràng đã nói, chỉ cần hắn trở về, sẽ làm phò mã của nàng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Rõ ràng... họ đã trao cho nhau tất cả — thân xác lẫn trái tim.
Thẩm Gia Ý dùng sức hất tay hắn ra. Hắn quá yếu, bị nàng đẩy một cái, liền ngã đập vào bàn phía sau.
Hắn gắng gượng vịn lấy mép bàn để đứng vững, ánh mắt đăm đăm nhìn nàng, hy vọng từ đáy mắt nàng có thể bắt được một tia dịu dàng, dù là mong manh.
Nhưng nàng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt xa lạ như gió đông lướt qua mặt nước:
“Kỳ Lâm Uyên, chàng không cảm thấy mất mặt sao?”
Lời châm chọc như băng lạnh, hắn gần như không nghe thấy.
Hắn lê từng bước, hao hết khí lực mà đến gần nàng, khàn giọng nói:
“Gia Ý, chúng ta đã... Ta sẽ cưới nàng.”
Hắn muốn nhắc nàng rằng, thân thể nàng đã thuộc về hắn. Đó là lời thề thốt nàng từng trao cho tương lai, là ván cược của một thiếu nữ ngây ngô, đem trọn phần trong sạch nhất của mình dâng cho người mình yêu.
Nhưng nàng đã thua.
Nàng lùi lại một bước, che miệng cười khanh khách:
“À, ý chàng là chúng ta đã lên giường? Cho nên chàng muốn cưới ta? Kỳ Lâm Uyên, chàng thật ngây thơ. Ta đâu chỉ thân mật với một mình chàng đâu…”
Nói đoạn, nàng vỗ tay một cái, sau tấm bình phong thêu họa kim trĩ, có người bước ra — là một nam hí tử, xiêm áo xộc xệch, n.g.ự.c áo nửa mở.
Nàng bước tới, khoác lấy cánh tay người kia, khẽ mỉm cười với Kỳ Lâm Uyên:
“Nếu ai từng lên giường với ta đều muốn cưới ta, vậy ta e không lo liệu xuể mất rồi.”
-------------------
Kỳ Lâm Uyên hoàn toàn sụp đổ.
Hắn bỏ đi.
Nàng liền sai hí tử kia cút xéo, còn bản thân thì lạnh nhạt ngồi xuống ghế bên, thong thả uống trà, chân gác lên bàn, gõ gõ nhịp.
Nam hí tử ấy chẳng qua là tuyến truyền tin của nàng. Dòng tộc Kỳ gia giám sát nàng chặt chẽ, nàng chỉ còn cách dùng lối sống buông thả để đưa tin ra ngoài. Chỉ khi nàng sa đọa đến không ai thèm ngó ngàng, nàng mới có thể sống tiếp được.
Từ lần đó về sau, Kỳ Lâm Uyên cũng đã thay đổi.
Hắn không còn nói với nàng những lời mềm mỏng thắm thiết, mà là từng bước toan tính, vững chắc leo lên đỉnh quyền lực.
Trưởng công chúa thì nổi danh buông thả, ngày ngày gặp tình lang, kẻ hầu người hạ không đếm xuể.
Mà hắn, trong vô số đêm tối tĩnh mịch, chỉ một mình uống rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-38.html.]
Tình nghĩa thời niên thiếu, đoạn là đoạn vậy.
Hắn từng nghĩ đến chuyện buông tay.
Nhưng một lần kia, nàng cần xử lý một việc, lại vừa khéo vướng vào tay hắn. Nàng mời hắn dùng bữa.
Kẻ trong chốn quyền trường, dù hận nhau đến xương tủy, cũng phải giả bộ hòa nhã trên mặt.
Nàng mỉm cười khéo léo, cụng rượu không biết bao nhiêu lần. Mắt nàng long lanh, môi nàng đỏ như lửa.
Hắn đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, ném xuống đất vỡ tan, rồi siết lấy cổ tay nàng, lạnh giọng quát:
“Trưởng công chúa, cho dù nàng có uống đến chết, cũng vô ích!”
Nàng đã ngà ngà say, bị hắn nói vậy, nước mắt bỗng rơi xuống.
Nàng nhanh chóng lau đi, rũ mắt, làn mi dày như quạt giấy, che khuất ánh lệ rưng rưng.
“Thủ phụ đại nhân, đi đi. Là ta hồ đồ, mới đến cầu xin chàng.”
Hắn đứng dậy, đi được vài bước.
Nhưng rồi… hắn dừng lại.
Hắn vẫn muốn nàng.
Hắn khao khát Thẩm Gia Ý năm mười sáu tuổi, đứng trước thần điện, từng nói sẽ chờ hắn trở về để làm phò mã của nàng.
Hắn quay đầu, bước nhanh về phía nàng, nửa quỳ trước mặt, nâng mái tóc mây của nàng, ôm nàng thật chặt, nghẹn ngào nói:
“Trưởng công chúa, hãy ngủ cùng ta một đêm. Nàng muốn gì, ta đều cho.”
Chỉ như vậy, hắn tự dối mình, đắm chìm trong ái tình một lần lại một lần.
Hắn muốn nàng quay về, nên hắn cố gắng hoàn thành tâm nguyện của nàng. Nhưng hắn không thể phản bội gia tộc mình.
Hắn không dám để nàng biết hắn vẫn còn yêu nàng. Bởi vì Thẩm Gia Ý bây giờ, bất kỳ thứ gì cũng có thể trở thành công cụ để lợi dụng. Nếu nàng biết, nàng nhất định sẽ được đằng chân lấn đằng đầu. Nàng sẽ làm ra những chuyện gì, hắn không dám chắc.
Dần dần, hắn cũng đổi thay.
Trong những câu từ lạnh nhạt nàng buông xuống, hắn vẫn lặp đi lặp lại việc chiếm hữu nàng.
Nàng khinh miệt hắn, hận hắn thấu xương.
Hắn biết rõ tất cả.
Nhưng hắn đã chìm sâu vào bóng tối, không thể quay đầu.
------------------------------
Cuối cùng, hắn đánh mất nàng thật sự.
Ở Âm Xuyên, Thẩm Gia Ý năm mười sáu tuổi trở về.
Hắn thừa hiểu, đó chỉ là ảo ảnh.
Từ sau La Sát thành, nàng không còn mặc váy trắng nữa.
Thế nhưng hắn vẫn không cách nào từ chối nàng.
Khi nàng đứng trước thần điện, cầu xin hắn ở lại.
Nếu khi ấy, hắn thật sự ở lại… thì liệu có thể đổi được kết cục khác không?
Hắn không đành lòng lại để nàng thất vọng.
Hắn chọn ở lại, ở lại bên nàng.
Bởi vì, trở về rồi, cũng không còn Thẩm Gia Ý mười sáu tuổi nào đợi hắn cưới về nữa.
-----------------------------
Hắn c.h.ế.t ở Âm Xuyên.
Thế nhưng, Thẩm Gia Ý năm mười sáu tuổi — người từng toàn tâm toàn ý yêu Kỳ Lâm Uyên — đã cầu nguyện trong thần điện:
“Dù thế nào, xin hãy đưa chàng trở về bên cạnh ta.”
Thần Phật đã đưa hắn trở lại.
Ngoài thần điện, dưới ánh tà dương lộng lẫy, hắn buông rơi thanh kiếm đẫm máu, dang rộng hai tay, ôm chầm lấy Thẩm Gia Ý đang lao về phía hắn.
Trong khoảnh khắc giao thoa của ngày và đêm, họ lại một lần nữa ôm chặt lấy nhau.
Trên trời sấm sét đùng đoàng, mây đen cuộn trào.
Thời gian đảo ngược, năm tháng hồi lưu.
Nàng cắn nhẹ tay hắn, như muốn xác nhận hắn thực sự tồn tại, rồi bật khóc bật cười, vừa nức nở vừa run giọng nói:
“Sao chàng lại về được? Lâm Uyên, chàng không đi nữa phải không?”
Giọt lệ nóng hổi của hắn rơi lên hàng mi đang run rẩy của nàng.
Hắn nâng khuôn mặt nàng lên, trân trọng hôn lên mi tâm nàng:
“Gia Ý, ta không đi nữa.”
“Có sấm.”
Nàng níu lấy tay áo hắn thật chặt.
“Đừng sợ, có ta đây.”
Nếu sét đánh, hắn che cho nàng.
Nếu mưa rơi, hắn vì nàng mà giương ô.
Phong vũ nhân gian, có Kỳ Lâm Uyên, thay Trưởng công chúa của hắn chắn lấy tất cả.
Lần này, quyết không để nàng thất vọng nữa.
Trời nổi giông tố, sấm sét rạch trời, mưa như trút nước.
Họ hôn nhau trong bão táp cuồng lôi.