Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-06-26 14:05:58
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoại Truyện (1)

“Lâm Uyên, chàng đừng đi… ở lại bên ta.”

Tình yêu của họ, không thể thấy ánh sáng, lại càng sinh sôi mãnh liệt nơi bóng tối, cháy bỏng và chân thành.

Ấy là ở Mạc Tà cung bên gốc bồ đề – nơi thờ phụng thần linh.

Nàng tại nơi ấy, khẽ khàng cầu xin hắn.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Cửa cung khóa chặt, kim thân thần Phật cao cao tại thượng lặng lẽ cúi nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi trong vực sâu tăm tối.

Nàng chân trần bước đến trước mặt hắn, chuông bạc buộc nơi cổ chân rung leng keng theo từng bước.

Trên mái tóc mây, bộ xuyến ngọc cũng khẽ khàng lay động.

Trong tay hắn vẫn còn cầm kiếm.

Mũi kiếm nhỏ máu, từng giọt tí tách rơi xuống, vẽ nên đóa đóa huyết liên nở rộ rực rỡ trên nền gạch đỏ thẫm, như hoa nở giữa hư vô u tối.

Nàng bước qua, giẫm lên những đóa huyết liên mỹ lệ ấy, bàn chân trắng như ngọc cũng bị nhuộm đỏ.

Họ hẹn hò trong thần điện.

Có kẻ dò la đến, hắn vừa gặp nàng, tiện thể g.i.ế.c người, lấy m.á.u tế kiếm.

Cánh tay nàng mềm mại quấn lên cổ hắn.

Bàn chân nhỏ nhắn đạp lên ủng đen của hắn, khẽ nhón, đôi môi đỏ như son áp vào môi hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Lâm Uyên, ta sợ lắm.”

Hắn dùng một tay ôm nàng, nhấc cả người nàng lên, tay còn lại vẫn cầm chặt thanh kiếm.

Hắn khẽ mút lấy đôi môi nàng, khàn giọng đáp: “Đừng sợ… tới bao nhiêu người, ta g.i.ế.c bấy nhiêu.”

Nàng dường như an tâm đôi phần, lại tựa sát vào n.g.ự.c hắn.

Y phục xuân mỏng, trên cổ nàng là dải lụa đỏ buộc thành nơ bướm, buông dài tựa cành liễu xuân, lướt nhẹ qua mu bàn tay hắn, khẽ khàng gãi ngứa lòng người.

Cả thân thể mềm mại kia, cũng áp sát lấy hắn.

Hắn cúi đầu, hôn dọc từ chiếc cằm thanh mảnh lên đến búi tóc mây, vô thức lướt môi qua cả chuỗi tua ngọc bên tai nàng.

“Này Lâm Uyên, chàng đừng đi nữa có được không… ta cứ luôn mơ thấy ác mộng…”

Nàng đã dựa dẫm vào Kỳ Lâm Uyên nhiều năm như vậy.

Từ bé đã thế – dù biết rõ hắn là người nhà Kỳ gia, nhưng vẫn không sao buông bỏ được thói quen ấy.

Tiên hoàng trọng bệnh, tỷ đệ Trưởng công chúa tương lai mịt mờ, mà hắn thì sắp phải ra trận.

Hắn khẽ cười – Gia Ý vẫn ngây thơ quá.

Có thiếu niên nhiệt huyết nào mà chẳng mong được khoác giáp ra trận, lập công sa trường?

Hơn nữa, hắn muốn cưới nàng, làm phò mã của nàng, che chở cho nàng – thì nhất định phải đánh trận này.

Nếu đánh thắng, Kỳ Lân quân mới chịu thật lòng coi hắn là Thiếu chủ.

Khi ấy, họ mới có thể đứng dưới ánh dương, trở thành đôi tình nhân quang minh chính đại.

“Gia Ý, ta hứa với nàng… sẽ nhanh chóng trở về.”

Nàng không vui, kéo cổ áo hắn, cắn nhẹ lên môi hắn, rồi hung hăng nói:

“Kỳ Lâm Uyên! Chàng cứ không nghe lời ta! Nếu còn như vậy, ta sẽ không cần chàng làm phò mã nữa! Chẳng làm ta vừa ý chút nào cả!”

Hắn bật cười khẽ, cười vì trong lòng có chắc chắn, nên chẳng giận gì lời nàng giận dỗi.

Hắn tựa trán vào trán nàng, dỗ dành:

“Sau lần này, cái gì ta cũng nghe lời nàng hết… nàng bảo ta đi đông, ta tuyệt chẳng dám sang tây. Điện hạ của ta…”

Tương lai, là thứ người ta mong đợi nhất, cũng là thứ tàn nhẫn nhất.

Bởi vì có “sau này”, nên hiện tại dù khổ cũng có thể dùng tương lai làm nguồn an ủi.

Thế nhưng… nếu tương lai lại còn tệ hại hơn bây giờ thì sao? Có phải lại sẽ chờ đến một “tương lai” tiếp theo?

Tương lai – chỉ phụ trách nuôi dưỡng hy vọng, không chịu trách nhiệm về hậu quả.

Nàng bĩu môi, ngón tay mảnh mai vạch mở cổ áo hắn, khẽ vuốt lên lồng n.g.ự.c rắn chắc kia, đuôi mày rũ nhẹ, khẽ thở than:

“Chúng ta… thật sự có tương lai sao?”

Trong thần điện vắng lặng, cách biệt với thế giới bên ngoài, ngoài thần Phật uy nghiêm, khói hương lượn lờ, t.h.i t.h.ể lạnh lẽo – chỉ còn lại hai người họ.

Trong ánh sương mờ ảo, Kỳ Lâm Uyên nhìn nàng, dứt khoát đáp:

“Có.”

Hắn tràn đầy hy vọng nói:

“Đợi ta trở về, ta sẽ cưới nàng… làm phò mã của nàng…”

Trưởng công chúa tuy nhạy cảm yếu đuối, nhưng những lời ấy, khiến lòng nàng thấy ấm áp.

Nàng đưa tay véo nhẹ tai hắn, mím môi cười:

“Chà, ai muốn chàng làm phò mã? Không biết xấu hổ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-37.html.]

Kỳ Lâm Uyên cũng bật cười – cặp mày kiếm cương nghị ấy lúc cười lại hóa thành núi non dịu dàng.

Hắn cười mà nói tiếp:

“Được được… ta không biết xấu hổ. Làm phò mã của nàng, lại còn cùng nàng sinh bảo bảo nữa. Tốt nhất là một bé gái, xinh đẹp như nàng, dính người như nàng, lúc ấy, ta đi đâu cũng không được… chỉ có thể ở nhà dạy con, hầu thê tử thôi.”

Nàng cười trong trẻo, lại nhéo mũi hắn một cái, tặc lưỡi nói:

“Chàng mơ đẹp thật! Bổn cung chẳng thích loại mặt trắng ăn bám thê tử đâu nhé! Dù, ừm… khuôn mặt này, cũng coi như đẹp thật đấy.”

Nàng bỗng nâng cằm hắn, ngắm kỹ, thấy ánh mắt hắn lấp lánh như ngọc hồ phách, đang nhìn nàng trìu mến.

Nàng l.i.ế.m môi, nói tiếp:

“Nhìn cũng ngon mắt. Dáng này… quả là có tư chất ăn bám. Được rồi, bổn cung… miễn cưỡng chấp nhận vậy.”

Vừa nói, nàng vừa nâng mặt hắn lên, không khách sáo gì mà hôn hắn.

Kỳ Lâm Uyên dứt khoát buông kiếm, ôm lấy nàng, trong ánh nhìn của chư thần, tha thiết ôm hôn.

“Kỳ Lâm Uyên…”

“Ừm?”

Nàng bỗng khẽ đẩy hắn ra, đầu ngón tay vươn đến thắt lưng, nhẹ nhàng xoay một cái, khéo léo gỡ nút lụa mềm.

Y phục mỏng manh mùa xuân, nhẹ như khói, từng lớp rơi xuống đất.

Áo yếm màu sen, váy lụa đỏ thắm, làn da trắng ngần như ánh trăng dập dờn nước sóng.

Nàng nhìn hắn, đôi mắt dài như vẽ, ánh u minh dập dờn trong mắt, giọng nàng khẽ khàng như tiếng suối:

“Lâm Uyên, chàng có muốn ta không?”

Hắn đứng yên tại chỗ, ánh mắt trầm tối như vực sâu không đáy.

Hắn tất nhiên là muốn. Muốn đến điên cuồng. Nàng là công chúa cao quý của hắn, là người hắn khắc cốt ghi tâm.

Thế nhưng—trong ngôi thần điện này, nơi vẫn còn nhuộm m.á.u chưa khô…

Nàng thấy hắn im lặng, can đảm vừa mới bốc lên trong tim phút chốc đã tiêu tán quá nửa. Nàng quay mặt đi, tức giận mắng:

“Ngay cả chàng, cũng không muốn ta nữa sao?”

Vừa nói, nàng vừa cúi người nhặt lại y phục.

Hắn ôm lấy nàng từ phía sau.

Bàn tay hắn nóng rực đặt lên eo nàng.

Cằm hắn tựa lên mái tóc nàng, giọng khàn đặc như lưỡi d.a.o găm:

“Gia Ý, ta vĩnh viễn không thể không cần nàng.”

Nàng là chiếc xương sườn của hắn, cả đời không thể tách rời.

Trong thần điện, khi ngày và đêm giao hòa, sương khói m.ô.n.g lung, họ giao phó bản thân cho nhau.

Nàng yêu hắn, như người c.h.ế.t đuối vớ được mảnh ván gỗ giữa dòng, dốc hết toàn tâm toàn ý mà bám lấy.

“Lâm Uyên, ta đau…”

Hắn hôn lên đôi mắt long lanh của nàng, dịu dàng vuốt ve cổ tay mềm mại, dỗ dành nàng giữa phút giây gió mưa giăng lối.

Nàng đột nhiên cười ranh mãnh, nói chắc như đinh đóng cột:

“Lâm Uyên, ta rất vui, vì chàng là người nam nhân đầu tiên của ta. Chỉ tiếc, có lẽ sẽ không phải là người cuối cùng.”

Hắn bịt môi nàng lại, ngăn nàng tiếp tục:

“Đừng nói bậy.”

“Thẩm Gia Ý, kiếp này, nàng sống là người của ta, c.h.ế.t cũng là hồn của ta.”

Nàng l.i.ế.m nhẹ môi hắn, cười khúc khích:

“Thế nếu chàng đi với nữ nhân khác, ta nguyền rủa chàng cả đời tương tư vô vọng, cuối cùng c.h.ế.t nơi sa trường!”

Sau khi chia tay, Thẩm Gia Ý một mình quỳ trên đệm cỏ trong thần điện, chắp tay lẩm nhẩm cầu khấn:

“Xin chư thần phù hộ cho Lâm Uyên, bất luận thế nào, xin hãy đưa chàng bình an trở về bên ta.”

Nhưng Lâm Uyên vẫn lên đường xuất chinh.

Hắn còn trẻ, quá trẻ. Mẫu thân hắn hứa rằng chỉ cần hắn chiến thắng, sẽ thành toàn cho đôi bên.

Nhưng Hoàng hậu thực chất chỉ muốn điều hắn đi xa.

Vài tháng sau, Hoàng đế bệnh trở nặng, ý loạn tâm mê.

Có người báo với tỷ đệ công chúa rằng, tại La Sát thành có một loại thuốc quý, khẩn cầu nàng tự mình đi lấy.

Đúng lúc ấy, Lâm Uyên đang chuẩn bị hồi triều. Hắn chiến đấu anh dũng, chỉ mong sớm ngày trở về, cưới nàng, làm phò mã của nàng. Chiến sự kết thúc sớm hơn dự liệu.

Thẩm Gia Ý nghĩ rằng, có Lâm Uyên, nàng sẽ không còn sợ gì nữa.

Nàng viết thư, nhờ hắn đến La Sát thành giúp nàng.

Nhưng hắn đã đến muộn.

Loading...