Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-06-26 14:05:10
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng, Long Tường tướng quân lại là kẻ ngốc ấy.

Hắn biết là chết, vẫn phải đi.

Hắn muốn tự mình vào.

Bên trong Âm Xuyên, mây đen cuồn cuộn.

Chờ đợi phía trước, là điều chưa biết – là cái chết.

Hắn đã do dự, chân vừa chạm biên giới, liền lùi lại.

Trước lúc đi, nước mắt của A Ý làm ướt cả vạt áo trước n.g.ự.c hắn, nàng khóc đến ruột gan hắn cũng thắt lại, cứ hôn hắn mãi, hôn đến tim hắn run lên.

Hắn sợ thấy nàng nhíu mày, sợ thấy nàng rơi lệ, sợ khiến nàng thất vọng.

Hắn từng hứa với nàng – từ nay có hắn làm chỗ dựa, không ai dám ức h.i.ế.p nàng.

Hắn có thê tử, có con.

Mạng hắn, không còn là của riêng hắn.

Hắn hứa – không mạo hiểm, chờ đến xuân về sẽ trở lại. Khi ấy, có lẽ đứa trẻ đã ra đời, là một mùa xuân tuyệt đẹp.

Họ có thể dừng lại một thời gian, rời xa khói lửa, về đảo An Bình uống rượu mơ, tưới cây tì bà, sáng xem biển lặng sao xa, tối ôm nhau dưới mái hiên mưa rơi… Ngày dài rộng, tha hồ phung phí.

Âm Xuyên giờ đây đã lặng thinh.

Có người nói, chắc nghe nhầm rồi, nên hãy đi chỗ khác tìm.

Phải, không còn tiếng nữa, thì xem như chưa từng nghe thấy.

Ai mà chẳng ích kỷ? Sống không sai. Ai chẳng muốn sống vì người mình thương?

Không ai có quyền trách người khác vì muốn sống.

Nhưng hắn không thể.

Không thể bước đi nửa bước.

Không thể nhìn đồng đội kề vai chiến đấu, c.h.ế.t trong tuyệt vọng.

Có thể hắn sẽ chết, nhưng ít ra – người trong Âm Xuyên biết – họ không bị bỏ rơi.

Vậy là đủ.

Con người lạ kỳ, vì chút hy vọng nhỏ nhoi, mà dám đổi cả mạng sống.

Không ai sống mà không phải lựa chọn.

Dù biết mọi lựa chọn đều sai, nhưng vẫn phải chọn.

Âm Xuyên chôn vô số hài cốt, không một bia mộ ghi danh.

Chỉ có một phiến đá vô danh đứng trơ nơi biên giới.

Mặt Long Tường tướng quân bị sương mù che lấp, không rõ nét mặt.

Hắn đặt tay lên tấm bia, trầm giọng hạ lệnh:

“Hai ngày sau, nếu chúng ta chưa ra, hãy rút quân, theo đúng kế hoạch hành sự.”

Lời hắn không buồn, không vui.

Làm chủ tướng, lúc nào cũng phải mang theo khí độ vững vàng.

Không được lộ ra chút quyến luyến.

Lần này, là hắn phụ A Ý rồi.

Hắn đã mạo hiểm.

Không biết nàng có tha thứ cho hắn không?

Dù nàng giận, không tha, cũng không sao – chỉ mong nàng đừng buồn.

Hắn bước vào Âm Xuyên, chợt nhớ – còn chưa đặt tên cho đứa nhỏ.

Kỳ Lân quân đã đến Liêu thành, chuẩn bị hội quân cùng Long Tường quân và Xích Diễm quân.

Mà khi ấy, Kỳ Lâm Uyên được báo – Long Tường tướng quân và Di Sinh bị vây khốn trong Âm Xuyên.

Hắn cúi đầu nhìn tay đầy vết nứt nẻ, lạnh lùng cười khẽ:

“An Hòa Túc, ngươi đúng là kẻ ngốc.”

An Hòa Túc – ngốc đến mức đem cả mạng mình dâng cho một đoạn tình cảm đáng thương hại.

Rất nhanh thôi, hắn sẽ ca khúc khải hoàn. Còn An Hòa Túc… lại c.h.ế.t đúng lúc.

Mọi chuyện, đều đang diễn ra theo cách có lợi nhất với hắn.

Hắn c.h.ế.t rồi, Thẩm Gia Ý… sẽ trở về.

Tây Lăng triều vẫn là triều đại yên bình như thuở trước.

Kỳ gia, vẫn là danh vọng ngút trời, hiển quý khôn sánh.

Năm tệ mạt này, những chuyện đã xảy ra, dường như đều có thể xoá bỏ như chưa từng tồn tại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-36.html.]

Tựa như ném một hòn đá xuống mặt ao, khởi đầu làn sóng lăn tăn, nhưng rồi mặt nước vẫn sẽ phẳng lặng như xưa.

Liêu thành lại đổ tuyết lớn, từng bông tuyết trắng như lông ngỗng phủ đầy trời, gió bấc rít gào thê lương,

có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng trong mùa đông khắc nghiệt này.

Kỳ Lâm Uyên mang theo một bình rượu, đơn thân độc ảnh bước đi trong tuyết, uống mãi, đi mãi, một thân áo dài, rượu cạn theo từng bước chân, sắc trời đất một màu trắng xoá.

Một tộc nhân Kỳ gia đến tìm, nhỏ giọng thỉnh ý:

“Ngày khải hoàn, có phải cũng là lúc nên diệt tận gốc Long Tường quân không?”

Lúc này, Long Tường quân đã rắn mất đầu, thế như rơm khô gặp lửa.

Giữa vòng xoáy quyền mưu, người người vì lợi quên nghĩa, âm thầm đ.â.m lén là chuyện thường tình.

Kỳ Lâm Uyên dùng ánh mắt trong như hồ phách, sắc bén như băng tuyết nhìn thẳng vào người kia,

khiến hắn lạnh sống lưng, cả người run rẩy.

Hắn bật cười, tiếng cười lạnh buốt:

“Từ khi nào mà sự đê tiện lại trở thành giấy thông hành cho Kỳ gia chúng ta tiến thân?”

Dứt lời, hắn cầm bình rượu ném thẳng xuống mặt đầm gần đó.

Băng lạnh mong manh, bình rượu vừa chạm đã rạn vỡ khắp nơi, lan ra những vết nứt như mạng nhện.

Người kia còn muốn khuyên, nhưng Kỳ Lâm Uyên đã phán thẳng tội, lấy danh “làm loạn quân tâm”, lệnh xử trảm bêu đầu.

Hắn chưa từng che giấu bản tính tàn nhẫn của mình.

Chỉ cần có thể tiến lên, chỉ cần có thể bảo vệ người hắn muốn bảo vệ, thủ đoạn nào hắn cũng dám dùng.

Nhưng hắn không phải sinh ra đã đê tiện.

Hắn từng là thiếu niên phong hoa tuyết nguyệt, chính trực đường hoàng.

Từng biết điều nên làm, điều không thể làm.

Chỉ tiếc rằng – người như thế, chẳng giữ được gì cả.

Rời nhà khi còn là thiếu niên, đến nửa đường, đã chẳng còn là mình thuở trước.

Dẫu vậy, kẻ như hắn – vẫn còn một giới hạn tối thiểu.

Ít nhất, trên chiến trường nơi đất khách, không thể ra tay với đồng bào.

Thậm chí, hắn còn muốn cứu lấy những người từng cùng hắn giữ gìn sơn hà xã tắc.

Không phải vì An Hòa Túc, cũng chẳng vì Di Sinh – chỉ đơn giản là vì họ đều là chiến hữu bảo vệ quốc thổ.

Dĩ nhiên, hắn vẫn muốn g.i.ế.c An Hòa Túc – nhưng không phải lúc này.

Oán thù tình riêng, tạm gác lại dưới đại nghĩa quốc gia.

-------------------

Mùa xuân đến.

Tây Lăng thắng trận.

Ba quân khải hoàn trở về.

Dọc đôi bờ sông Thương Thủy, bách tính reo hò, thiên hạ ca khúc.

Bao người được đoàn tụ cùng thân nhân, ái thê.

Thẩm Gia Ý cùng hài tử đón được An Hòa Túc trở về.

A Oanh chờ được Di Sinh trở lại.

Chỉ có một người, vĩnh viễn lưu lại trong mùa đông tuyết trắng ấy, hài cốt an táng nơi Âm Xuyên u uất lạnh lẽo.

Kỳ Lâm Uyên cũng từng xông vào Âm Xuyên.

Hắn cho rằng đó là chuyện ngu xuẩn nhất y từng làm trong đời – quả thực là như vậy.

Khi hắn bước vào, nơi ấy tĩnh lặng như chết, trận pháp do An Hòa Túc bố trí đã phá.

An Hòa Túc tuy đã phá được trận, nhưng bản thân trọng thương, tàn binh Xích Diễm quân nhiều ngày chưa ăn, đi cũng không nổi.

Kỳ Lâm Uyên tự mình rời đi gọi cứu viện.

Hắn không muốn phí lời cùng An Hòa Túc, liền sai người đưa bọn họ đi trước, còn mình lặng lẽ theo sau.

Chưa kịp rời Âm Xuyên, hắn bị ánh sáng đỏ của đom đóm dẫn dụ.

Là hồng linh – đom đóm đỏ trong màn đêm u tịch của Âm Xuyên, mờ ảo như ảo ảnh.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến Thẩm Gia Ý.

Nàng rất thích đuổi bắt đom đóm vào những đêm hè, không biết nàng có từng thấy qua đom đóm đỏ hay chưa.

Vừa nghĩ thế, nàng liền xuất hiện – trước bia mộ âm hồn.

Nàng mang dáng vẻ thuở mười sáu tuổi, váy trắng phất phơ, chống cằm ngẩng đầu nhìn hắn cười:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Lâm Uyên, đừng đi, ở lại với ta.”

Kỳ Lâm Uyên – cuối cùng cũng không rời khỏi Âm Xuyên.

Loading...