Trưởng Công Chúa - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-06-26 14:04:46
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn lau nước mắt, rồi cười lớn: “Phu quân nàng rất lợi hại! Người Đông Ngô, đánh không lại ta đâu!”
Nàng như tin, nước mắt khô dần, nhưng chưa kịp điều hòa hơi thở, vừa nấc vừa hỏi: “Mùa xuân... chàng có trở về không?”
Câu hỏi ngốc nghếch, nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời: “Trở về.”
Đợi đến xuân, liễu mềm trước hiên, lại đón gió về.
--------------------
Đêm ấy, Di Sinh vụng trộm nướng khoai lang, mang cho A Oanh ăn.
A Oanh lặng lẽ ăn, Di Sinh tựa cây ngắm nàng.
Hắn bỗng hỏi: “Người nơi nàng ở, cầu thân có kiêng kị gì không?”
A Oanh nghĩ một lúc, mượn ánh tuyết viết trên đất:
“Nếu là người mình thích — không có kiêng kị nào cả. Nếu không thích — thì điều gì cũng thành kiêng kị.”
Di Sinh bật cười, không nói gì thêm.
Một lúc sau, hắn bẻ một cành khô, tùy tiện nói: “A Oanh, trước khi ta đi, nhờ nàng một việc nhé…”
A Oanh lặng lẽ nhìn hắn, gật đầu thật mạnh.
Di Sinh nói: “Những năm qua ta có để dành được chút bạc. Nay lại sắp ra trận, ai biết sau này thế nào… Ta có thể gửi chỗ bạc ấy cho nàng không? Nàng cẩn thận, giữ giúp ta sẽ không thất lạc.”
A Oanh quay lưng đi, không nói lời nào.
Di Sinh vội vã nói: “Này, nếu nàng không vui thì thôi, ta…”
Lời còn chưa dứt, A Oanh đã bất chợt chạy đến ôm chầm lấy thắt lưng hắn.
Di Sinh sững người, đưa tay muốn ôm nàng lại.
Nhưng cuối cùng hắn không làm thế. Ai biết ngày mai sẽ ra sao? Hắn không thể trì hoãn tương lai của người ta.
Hắn nhẹ đẩy nàng ra: “A Oanh, nàng đừng chiếm tiện nghi của ta chứ, ta là lương dân chính phái, trong sạch đoan nghiêm…”
A Oanh giận dữ giẫm mạnh lên chân hắn, rồi quay đầu bỏ chạy.
Di Sinh chẳng còn cách nào khác, đành nhờ A Niên thay mình đưa bạc.
Đêm ấy dài mà ngắn, ngắn mà dài.
Có người sợ mình tỉnh giấc, vì tỉnh dậy sẽ thấy bản thân dư thừa giữa đêm dài, ôm lấy vò rượu mà chìm vào giấc mộng nặng nề.
Có người lại sợ thiếp đi, vì ngủ rồi sẽ đánh mất thời khắc cuối cùng, bèn ôm lấy người trong lòng mà thức suốt canh thâu.
------------------------
Phong vân mịt mờ, sương mù dày đặc, Xích Diễm quân tổn binh tại Âm Xuyên.
Âm Xuyên nằm ở biên cảnh nước Đông Ngô, tên như nghĩa, người bản xứ gọi là “dòng sông dẫn xuống cửu tuyền”.
Vào Âm Xuyên, trăng sao như mất bóng, bốn mùa quanh năm chẳng hề thấy ánh trời.
Chim muông không bay, thú dữ không hiện, chỉ có những dòng sông đen sâu thẳm, vách đá dựng đứng hiểm trở, rừng rậm u ám âm u.
Nhưng điều đáng sợ chẳng phải cảnh vật.
Mà là, đã bước vào Âm Xuyên, chưa ai từng sống sót quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-35.html.]
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Di Sinh dẫn Xích Diễm quân truy kích tàn binh đến tận nơi, bỗng trời đất tối sầm, không kịp phản ứng.
Đá núi lăn xuống, đất trời rung chuyển, Di Sinh hét lớn “rút lui!”, nhưng vô dụng, không kịp nữa rồi.
Chỉ có mấy người theo sát hắn trốn được vào một hang núi.
Trong chớp mắt, mặt đất sụp đổ, Xích Diễm quân bị Âm Xuyên nuốt chửng, hài cốt không còn.
Trong bọn, có một tiểu huynh đệ mười lăm tuổi, tuấn tú sạch sẽ, chỉ mong lập công nơi sa trường để cưới được tiểu thư nhà địa chủ. Miệng cậu ta nhanh nhảu như Di Sinh, từng nói nàng kia thèm khát mình quá, phiền đến nỗi phải gật đầu đồng ý cưới, nhưng không muốn làm rể họ, nên mới xung quân để kiếm chút sự nghiệp.
Lại có một người lớn tuổi hơn, mày rậm mắt to, từng nói thê tử mình mắc bệnh, không sống được mấy năm. Nhưng nàng thích đẹp, thèm một đôi khuyên vàng, hắn chẳng đủ bạc mua. Nghe nói nhập ngũ có tiền thưởng, hắn liền đi, mong có thể cho thê tử đeo một lần thật rực rỡ, khoe với thiên hạ trước khi nhắm mắt.
Còn có những kẻ vì bị mẫu thân càm ràm mà trốn ra chiến trường, có kẻ bị phụ thân ép nhập ngũ, đám công tử không ra gì…
Tối qua còn cùng nhau nướng gà bên đống lửa, thoắt cái đã chẳng còn ai.
Họ chỉ là những kẻ tầm thường không tên không tuổi – là A Quý, A Phú, A Cẩu khắp thôn xóm; lắm lắm thì cũng chỉ là con hư nhà phú hộ. Nhưng trong lòng họ đều có một nguyện ước, vì điều ước ấy, họ không tiếc tính mạng.
Di Sinh đánh đá lấy lửa trong hang tối đen, nhưng rất lâu vẫn chẳng cháy.
Có người bỗng nói: “Giờ ta nhớ ra rồi, nơi này chẳng phải giống Âm Xuyên sao? Các cụ nói, Âm Xuyên chỉ có đường vào, không có đường ra.”
Dù thoát được kiếp này, thì cũng chỉ là chờ chết.
Có người thở dài: “Tối qua ta mới gặm được cái đuôi gà.”
Biết vậy, đánh nhau một trận cũng phải giật lấy cái đùi mà ăn.
Có người chậc lưỡi: “Chỉ biết lo ăn, ta còn chưa gửi bạc về nhà kia kìa.”
Người khác làu bàu: “Suốt ngày nhắc bạc, quê mùa. Ta vừa viết thư báo bình an về, giờ thành xui xẻo, biết vậy viết muộn chút.”
Họ không sợ chết, họ sợ người chờ họ thất vọng, sợ người sống phải chịu khổ.
Di Sinh xoay người mắng bọn họ: “Đám khốn kiếp, im hết cho ta! Mấy người muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t đi, lão tử không theo đâu! Lão tử còn phải về cưới thê tử đấy…”
Hắn mắng mà chẳng có chút khí lực nào. Nhưng là chủ soái, dù đến phút cuối cùng, cũng phải chống đỡ sĩ khí cho bằng hữu.
Ai chẳng muốn sống, chẳng ai không muốn trở về.
Dù là một cô nương câm cũng đang chờ hắn…
Hai ngày hai đêm trôi qua, họ tuyệt vọng rồi. Từng thử bước ra ngoài, nhưng hễ vừa đặt chân khỏi hang, đất lại rung chuyển, đành rút về, chỉ để kéo dài cái chết.
Trong lúc tuyệt vọng, Di Sinh nghe thấy tiếng Long Tường tướng quân. Dù rất xa, rất mơ hồ, nhưng là thật.
Có người đến cứu bọn họ rồi.
Những người còn lại trong hang lập tức hét vang cầu cứu.
Di Sinh hô to: “Im đi! Im cho ta! Tiếng còn ở ngoài trận pháp, họ chưa vào được!”
Nếu đây là Hoàng Tuyền lộ, thì không nên kéo thêm mạng sống người khác.
Nhưng tiếng đã truyền ra rồi – Long Tường tướng quân vẫn đến.
Hắn biết nơi này là Âm Xuyên, lối xuống địa ngục nhân gian.
Sư phụ từng bảo: “Âm Xuyên, từ cổ chí kim chưa ai thoát.”
Hắn hỏi: “Thật sự không thể sao?”
Sư phụ đáp: “Vì ai cũng biết vào là chết, nên chẳng ai dám bước vào.”